Ánh mắt Triệu Nam Thiên hơi thay đổi, cái giá mà bà ta đưa ra còn cao hơn lần trước, hơn nữa còn thêm một căn hộ cao cấp.
Mặc dù cảm giác bị người ta sỉ nhục vẫn mãnh liệt như thế nhưng hình như hôm nay anh đã tìm ra được lý do.
Lúc nhắc đến khu ổ chuột Giang Bắc thì giọng điệu của dì Đào còn thể hiện rõ ràng sự chán ghét và khinh thường.
Sự thật cũng đúng là như vậy, trong mắt một số người dân thành phố Đông Châu thì người của khu Giang Bắc là người có xuất thân thấp hèn, nhân phẩm kém, tính tình xảo trá.
Triệu Nam Thiên không hề phủ nhận danh tiếng của khu Giang Bắc rất tệ, đã làm xấu đi hình tượng chung của cả thành phố Đông Châu.
Nhưng đó là do những chuyện trong lịch sử truyền lại, không liên quan gì đến xuất thân.
Thậm chí dì Đào còn không bằng lòng cho anh cơ hội chứng minh sự trong sạch của mình, hết lần này đến lần khác sỉ nhục anh, lẽ nào là vì lý do này sao?
Dì Đào thấy Triệu Nam Thiên im lặng không nói gì thì nhắc nhở anh: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu chỉ có thời gian ba ngày, vượt quá thời gian ba ngày thì sau này cậu đừng mơ có được bất cứ lợi lộc nào từ nhà họ Tô.”
Dì Đào nói xong thì quay người bỏ đi.
Bà ta tin nếu như Triệu Nam Thiên là người thông minh thì anh nên biết đến đạo lý “tham thì thâm”.
Kết quả bà ta vừa mới đi đến cửa thì đột nhiên Triệu Nam Thiên lên tiếng: “Dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870763/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.