Đây cũng là một lý do khác khiến dì Đào ghét Triệu Nam Thiên, bà ta không tin rằng đằng sau chuyện này không có sự xúi giục và khích bác của Triệu Nam Thiên.
Nếu không thì, đang yên đang lành không muốn làm cô chủ nhà họ Tô, sao có thể đi ngược quỹ đạo vốn có như thế?
Dì Đào càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt nhìn Triệu Nam Thiên cũng vì thế càng tức tối hơn .
Tô Mục Tuyết chặn ánh mắt của bà ta lại: “Tôi ghét nhất là bà diễn vai người tốt trước mặt bố tôi dưới danh nghĩa quan tâm lo lắng cho tôi! Tôi nói cho bà biết, cho dù bà có làm gì đi nữa, không bao giờ bà có thể thay thế mẹ tôi!”
Dì Đào hít một hơi thật sâu: “Mẹ làm vậy là muốn tốt cho con, con có hiểu hay không cũng không sao, mẹ vẫn giữ nguyên câu nói đó, mẹ không cho phép con ở bên cậu ta!”
Tô Mục Tuyết chế nhạo: “Vậy tôi còn phải cảm ơn bà ư?”
“Bây giờ có thể con sẽ ghét mẹ, nhưng sau này có một ngày con sẽ phải cảm ơn mẹ!”
Dì Đào không muốn nói đến chủ đề này nữa: “Ba ngày nữa sẽ có người đến thu dọn nhà. Nếu con hối hận, có thể gọi cho mẹ bất cứ lúc nào, mẹ sẽ sai người đến đưa con về nhà!”
“Cám ơn, không cần đâu. Không có bà, tôi vẫn sẽ sống rất vui vẻ!”
Dì Đào tức giận, bà hiểu rõ tình hình kinh tế hiện tại của Tô Mục Tuyết và cũng biết đại khái về hoàn cảnh gia đình của Triệu Nam Thiên.
Tô Mục Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870762/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.