Ngoài miệng gọi anh đứng lại: “Còn nữa, chuyện này xảy ra trong thời gian anh giữ chức phó đội trưởng, chức phó đội trưởng này tạm thời bị hủy bỏ.”
Nghĩ nghĩ một chút, cô ta lại bổ sung một câu: “Đương nhiên nếu về sau biểu hiện của anh tốt cũng không phải không thể giúp anh khôi phục lại chức danh.”
Triệu Nam Thiên cười lạnh: “Nói xong rồi? Nếu đã không có chuyện gì thì tôi đi trước. Bản kiểm điểm năm nghìn chữ tôi phải chuẩn bị một khoảng thời gian.”
Nói xong anh đi nhanh không ngừng, đá thật mạnh cửa bỏ đi.
Nhậm chức lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên chịu loại ấm ức này. Con mẹ nó, thật khó chịu quá!
…
Thấy Triệu Nam Thiên bị dìm đến cùng như vậy, tổ trưởng Hàn vui sướng mừng thầm.
Từ hôm nay trở đi, Triệu Nam Thiên chẳng là cái thá gì ở trước mặt anh ta cả, về sau còn có cái gì ngông cuồng chứ?
Anh ta vội vàng cáo lui, muốn đi khoe khoang chiến tích trước mặt Khổng Như Nguyệt.
Tôn mập chờ bọn họ rời đi, từng bước tới gần phía trước: “Chị dâu à, cứ như vậy mà buông tha cho cái tên kia à?”
Chủ nhiệm Khương hơi phiền chán nói: “Ở công ty gọi chức vụ của tôi.”
Tôn mập khinh thường bĩu môi, ánh mắt rơi vào cổ áo, vừa sửa miệng nói: “Chủ nhiệm Khương, Triệu Nam Thiên là kẻ kiêu ngạo bất tuân, để lại ở Giang Uyển sớm muộn gì cũng trở thành tai họa. Chị cũng không thể thả hổ về rừng được.”
“Tôi làm việc không cần chú dạy!”
Vốn dĩ cô ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870748/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.