Mới chỉ có vài ba hôm không gặp, bà ta hoàn toàn không ngờ tới, mối quan hệ giữa hai người bọn họ lại đột nhiên nhảy vọt, đã tiến tới mức độ thân mật như vậy rồi?
Bà ta có loại cảm giác không tóm được Tô Mục Tuyết trong lòng bàn tay nữa, sự chán ghét đối với Triệu Nam Thiên lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Sắc mặt Từ Hoa Dương cũng có chút khó coi. Nếu như năm đó không phải anh ta lâm trận bỏ chạy, hiện tại người ở bên cạnh Tô Mục Tuyết, người trải qua mưa gió cùng cô chính là bản thân anh ta.
Tên khốn nạn đáng chết này, anh ta có tư cách gì mà cướp đi Tô Mục Tuyết?
Có điều rất may năng lực nhẫn nhịn của anh ta tốt, anh ta không phát tác tại đây, sắc mặt chỉ hơi thay đổi, nhanh chóng lại khôi phục vẻ bình thường.
Từ Hoa Dương mạnh miệng nói: “Mục Tuyết, đầu tiên tôi muốn chúc em và anh Triệu hạnh phúc. Có điều như vậy cũng không thể ngăn cản quyền tôi theo đuổi em. Trước khi về nước, tôi đã đặt ra hai mục tiêu cho bản thân.”
“Thứ nhất, tôi muốn tăng gấp ba số vốn trong tay!”
“Thứ hai, chính là tôi sẽ cướp em trở về bên cạnh. Để em ở bên người khác, tôi không yên tâm.”
Triệu Nam Thiên cười nhạt, nếu không phải dì Đào nhìn chằm chằm, anh đã sớm lôi cái tên ăn nói xằng bậy này quăng ra ngoài. Ở trước mặt mình nói ra những lời này, anh ta thật sự cho rằng tính khí anh rất tốt hay sao?
Tô Mục Tuyết không hề cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870567/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.