Dì Đào không muốn làm trò lật mặt với Tô Mục Tuyết trước mặt Từ Hoa Dương, nhưng cũng không thể không nhắc nhở: “Nhà này là tài sản của nhà họ Tô, trước khi bố con hôn mê chỉ định cho mẹ quản lý sự vụ lớn nhỏ của nhà họ Tô, đương nhiên mẹ có tư cách xử lý.”
Tô Mục Tuyết mạnh miệng đáp trả: “Căn cứ theo thỏa thuận của chúng ta, vậy cũng là nửa tháng sau, không phải dì muốn nuốt lời đó chứ?”
Nhất thời dì Đào không biết nên nói gì tiếp theo.
Tô Mục Tuyết tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy thì hiện giờ bà không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi, càng không có quyền đuổi người của tôi đi.”
Triệu Nam Thiên không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một trận vui sướng trước giờ chưa từng có, nhất là cảm giác được Tô Mục Tuyết bảo vệ quả thực vô cùng sảng khoái.
Từ Hoa Dương ít nhiều biết một chút quan hệ của Tô Mục Tuyết và dì Đào, vội vàng lên tiếng chen vào: “Dì Đào, thôi bỏ đi, có chuyện gì có thể từ tốn nói với nhau. Mục Tuyết cô ấy cũng không dễ dàng gì.”
Tô Mục Tuyết căn bản không cảm kích chút nào, cương quyết nhìn anh ta: “Đây là chuyện riêng của nhà tôi, anh có quyền gì mà lắm lời? Từ Hoa Dương, hiện giờ chúng ta chỉ là bạn, mong rằng anh không quên điểm này.”
Không đợi Từ Hoa Dương giải thích, dì Đào đã đỡ lời giúp anh ta: “Từ lúc nào mà Hoa Dương đã thành người ngoài, năm đó hai đứa bọn con không phải chơi thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870566/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.