Với thân phận hiện nay của Từ Hoa Dương, là người đứng đầu khu vực này của một tập đoàn quốc tế, trong tay anh ta có không ít dự án đầu tư trên ba trăm tỷ.
Hiện tại nhà họ Tô tuy rằng cũng đang nguy cấp, nhưng vẫn còn kiên trì chống đỡ được. Chỉ là một khi xảy ra tình huống đến cả dì Đào cũng không đỡ nổi, thì cô có thể một mình đỡ nổi hay không?
Lúc này một bên là Từ Hoa Dương có thể ra tay giúp đỡ, một bên là tình cảm mơ hồ với Triệu Nam Thiên. Cô nên chọn thế nào đây?
Tô Mục Tuyết chìm trong sợ hãi, nhưng không để cô ấy nghĩ quá nhiều, một bát mì nóng hôi hổi đã hiện ra trước mắt.
Cô xoa xoa bụng, để cảm giác đói bụng xua đi nỗi sợ trong lòng.
Mà cũng đói thật. Bát mì cho hai người ăn mà một mình cô chén sạch
Lau miệng rồi vẫn còn cảm giác tiếc nuối.
Tô Mục Tuyết đẩy cái bát ra: “Được rồi, tôi ăn xong rồi. Anh có thể dọn đồ đi rồi đấy!”
Triệu Nam Thiên cười ha ha nói: “Tôi đi rửa chén trước đã.”
Tô Mục Tuyết cười lạnh một tiếng: “Triệu Nam Thiên, anh đừng có bày cái dáng vẻ này ra với. Tối nay coi như thôi, quá muộn rồi, cho anh khỏi phải nói tôi không hợp tình hợp lý. Buổi sáng ngày mai đừng có để tôi gặp lại anh.”
Nói xong câu này, cô xoay người bỏ đi.
Triệu Nam Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy rằng giọng điệu của cô vẫn kiên định như trước, nhưng có thể nghe ra cô chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870563/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.