Khi còn một mình một không gian anh bỗng nhiên cảm thấy có phải lòng tự trọng của mình quá lớn, quá nhạy cảm không?
Triệu Nam Thiên do dự một chút, đang nghĩ đi ra xin lỗi Tô Mục Tuyết xin lỗi thì kết quả phát hiện phòng khách không ai, phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào.
Gì vậy? Chẳng lẽ cô trốn trong đó khóc ư?
Triệu Nam Thiên càng nghĩ càng tự trách, lại đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, không đợi ngồi vững vàng thì một đám đồ bên cạnh đổ xuống.
Các loại đồ trang điểm rơi đầy ra đất, anh cúi xuống thu dọn lại được phân nửa, bỗng nhiên thấy một cái hộp quà tinh xảo.
Trong hộp là một chiếc cài tóc rất đẹp, người nào có thể tặng Tô Mục Tuyết một món quà tinh xảo như vậy chứ? Ước đoán nó có giá trị không hề nhỏ.
Triệu Nam Thiên cũng không muốn để ý nhiều, vừa mới nhặt lên một tấm thẻ nhỏ từ đó cũng rơi ra.
Anh vô ý thức nhận lấy, không đợi cất vài chỗ cũ liền cảm thấy chết sững tại chỗ.
Trên thẻ mặt có một hàng chữ nhỏ: “Chỉ cần em vui thì trời hôm đó sẽ nắng đẹp.”
Cuối cùng còn vẽ một cái trái tim.
Nhìn qua nét bút có thể nhận đinh đây là món quà của một người đàn ông, nhất là cái hình trái tim kia làm cho tâm trạng Triệu Nam Thiên đau như kim đâm vậy.
Tờ này rõ ràng một tấm card tỏ tình, tại sao lại xuất hiện ở trong túi Tô Mục Tuyết, tại sao lại được cô cất ở đây?
Lại liên tưởng đến những hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870557/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.