Triệu Nam Thiên thành thật mà nói: “Kiếm tiền nuôi gia đình.”
Sắc mặt Tô Mục Tuyết ửng đỏ, ngoài miệng còn giải thích: “Triệu Nam Thiên, đừng trách tôi không có nhắc nhở anh, chúng ta hiện nay còn có thỏa thuận đó. Có thể đi cùng nhau hay dừng lại tôi không dám cam đoan với anh. Nên mong anh cũng đừng hy vọng gì ở tôi, tôi sợ lúc đó anh sẽ bị tổn thương đau lòng đó!”
Sắc mặt Triệu Nam Thiên có chút khó coi, đạo lý mặc dù là như thế nhưng mỗi lần bị Tô Mục Tuyết nói ra giống như xát một nắm muối lên vết thương trên ngực của anh vậy.
Những lời này nếu như bình thường cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên hôm nay Triệu Nam Thiên nghe giọng nói của cô không giống trước đó nữa. Cô không muốn tính tới kết quả với anh mà chỉ đơn giản là phòng hờ thông thường.
“Cô có ý gì?”
Tô Mục Tuyết thấy có vẻ như anh đang hiểu lầm, gấp gáp vội vàng giải thích: “Tôi không có ý tứ gì khác, chính là muốn nói anh không cần phải tốt với tôi như vậy, tôi sợ đến lúc đó không cho anh được thứ anh muốn.”
Triệu Nam Thiên không nói, nỗi phiền muộn trong lòng cũng càng ngày càng nặng.
Tô Mục Tuyết nhận ra sắc mặt anh có chút không đúng, thận trọng hỏi một câu: “Anh làm sao vậy? Có phải tôi nói saii cái gì rồi không”
Triệu Nam Thiên càng thêm phiền muộn, trong quá khứ Tô Mục Tuyết rất ít quan tâm anh như vậy, hôm nay đột nhiên khác thường, làm cho anh ý thức được Tô Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870556/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.