“Loại người này không cần thiết đắc tội, cho cậu ta một bài học là được rồi, hiện tại có một chuyện khác rất khó giải quyết!” Triệu Nam Thiên nói lại một lần về chuyện của văn phòng Vật Nghiệp.
Từ Minh nghe xong, mặt đầy tức giận mắng: “Tôn mập đúng là đồ khốn khiếp, đẩy anh em chúng ta đến nhà kho thì thôi đi, lại còn định tính kế chúng ta sau lưng nữa chứ! Mẹ, Anh Nam Thiên, chúng ta nhất định phải đạp hắn xuống, không thể đợi thêm nữa!”
Triệu Nam Thiên rất cảm kích, nếu như không thể chuyển chính thức, anh liền không thể thăng chức, nếu như không thể thăng chức, liền không thể thông báo tuyển dụng nhân thủ.
Mà sau khi thăng lên phó đội trưởng, tiền lương liền lên đến hơn 20 triệu, số tiền kia mặc dù đối với tình trạng trước mắt của anh mà nói là hạt cát trong sa mạc, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn nó chạy mất.
Quan trọng nhất là, nếu như không thể chuyển chính thức, khắp nơi đều phải chịu sự cản trở của Tôn mập, đây mới là phiền toái nhất!
Triệu Nam Thiên lại đem tin tức lấy được từ chỗ Hàn tổ trưởng ngầm phân tích một chút.
Hai người cũng sầu não theo.
Thấy hai người bọn họ không có được chủ ý nào, Triệu Nam Thiên phân tích nói: “Xử lý Tôn mập đơn giản, chỉ cần có thể tìm được thóp của hắn ta là xong! Thế nhưng thân phận hiện tại của tôi hơi nhạy cảm, danh bất chính, ngôn bất thuận, chúng ta đầu tiên phải nghĩ được biện pháp, làm sao tìm được đường đi từ chỗ khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870401/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.