Cả người Triệu Nam Thiên cứng đờ, nếu nói không rung động là nói dối, nhất là người phụ nữ như Vương Như Nguyệt.
Mặc dù ngoại hình của cô ta không đẹp bằng những người phụ nữ khác mà Triệu Nam Thiên đã tiếp xúc gần đây, nhưng cô ta có một khí chất đặc biệt, sự dịu dàng trái ngược hẳn với vẻ mạnh mẽ. Sự dịu dàng của Vương Như Kiều giống như một bọc bông mềm mại, như có thể bao dung tất cả mọi thứ của bạn, dù là người có ý chí sắt đá thế nào cũng không thể kháng cự được.
Nhưng anh vẫn cảm thấy người phụ nữ này cố ý gài bẫy, bởi vì trong mắt của cô ta không có chút tình yêu nam nữ, mà ngược lại có chút kiêu ngạo muốn đùa giỡn con mồi. Trong lòng Triệu Nam Thiên đã nhận định như thế thì tất nhiên anh sẽ không dễ dàng đi theo lẽ thường.
Anh cười cười, miễn cưỡng nghĩ ra một lí do xấu xí: “Chị Như Nguyệt, chị đừng làm tôi sợ, chuyện này nếu để chú Vương biết, ông ta còn không dám đánh gẫy chân tôi à? Tôi nhát lắm!”
Vương Như Nguyệt sao có thế dễ dàng buông tha cho anh, cô ta đưa ngón trỏ trắng nõn rồi nhẹ nhàng nâng cằm của Triệu Nam Thiên và hỏi: “Vậy anh sẽ không giấu giếm ông ta?”
Cả người Triệu Nam Thiên như bị sét đánh, ám chỉ cô ta nói không nghe ra được thật hay giả, nhưng đầu ngón tay trắng nõn thật sự chạm đến cảm xúc.
Vào thời điểm quyết định, cái tên Tô Mục Tuyết chợt lóe lên trong đầu anh.
Anh hít một hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870328/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.