Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ càng thêm đắc ý: “Nhìn cái gì nữa? Không phục? Biết cái gì là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt không? Dù có tiền, các người cũng không vào được!”
Ở bên này cô ta mỉa mai, chủ nhiệm Vương ở bên kia lại nghi ngờ một tiếng: “Khoan, không hợp lý! Y tá trưởng Uông, cô nhẫm lẫn phải không?”
Y tá trưởng cũng có chút hoang mang: “Chủ nhiệm Vương, cô nói nhầm cái gì?”
Chủ nhiệm Vương lại thẩm tra đối chiếu thông tin của người bệnh một chút, vội vàng lắc đầu: “Không đúng không đúng, người bệnh đổi giường ngủ là một quý bà.”
Y tá trưởng giải thích: “Không nhầm được đâu, chỗ của tôi chỉ có một bệnh nhân nam thôi.”
Chủ nhiệm Vương quay đầu nhìn về phía người đàn ông béo kia: “Xin hỏi anh là anh Triệu ạ?”
Vẻ mặt người đàn ông hoang mang, anh ta lắc đầu.
Triệu Nam Thiên nhìn thì đã hiểu vì sao như vậy, bèn phá vỡ im lặng: “Chủ nhiệm Vương, phiền cô xem thử một chút, tên của người bệnh có phải là Lý Tuyết Cầm không?”
Chủ nhiệm Vương gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, đúng vậy!”
Triệu Nam Thiên chỉ chỉ bên cạnh: “Vậy đúng rồi! Tôi họ Triệu, người này chính là mẹ của tôi.”
Chủ nhiệm Vương bước nhanh lên trước, xem xét tư liệu ở đầu giường một chút, vội vã giải thích: “Đúng vậy, phải rồi. Thật sự ngại quá! Ban nãy suýt chút nữa tôi nghĩ sai rồi!”
“Không sao.”
Nhớ đến sự dặn dò của viện trưởng Hoàng, chủ nhiệm Vương vội vã nói: “Phải rồi, anh Triệu, sau này bên anh có cần gì, cứ gọi điện thoại thẳng cho tôi là được, xin đừng khách sáo! Viện trưởng Hoàng cũng đã dặn dò kỹ càng rồi.”
“Cảm ơn, cô gọi tôi là Tiểu Thiên được rồi, phiền cô quá!” Triệu Nam Thiên không có thời gian chăm sóc, đành phải bảo chị dâu nhỡ kỹ điện thoại.
Đoàn người thu xếp xong đồ đạc linh tinh, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Chị dâu ngẩng đầu lên, trả lại tất cả sự xem thường phải chịu ban nãy, trông rất đắc ý.
Tuy Triệu Nam Thiên chưa nói gì cả, chỉ là cảm giác làm mất mặt vẫn rất không tồi, nhất là khi chị ấy nhìn thấy biểu cảm khó chịu trên mặt người phụ nữ kia mà lại không thể làm gì.
Lúc đi đến cửa, anh bỗng nhiên dừng bước chân lại: “Chủ nhiệm Vương, tôi cảm thấy thái độ làm việc của y tá trưởng Uông này có chút vấn đề. Ban nãy nếu cô không đến đúng lúc, mẹ của tôi sẽ bị cô ta đuổi ra khỏi bệnh viện này. Nếu công việc chữa bệnh và chăm sóc của quý viện đều ở trình độ như vậy, thế đúng là quá khiến người ta thất vọng rồi!”
Tuy chủ nhiệm Vương không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng đoán được chút ít.
Mặt của cô sụ xuống, không khỏi phân trần: “Y tá trưởng Uông, phiền cô trước khi tan làm nộp một bản điều trần đến văn phòng tôi, giải thích chuyện vừa qua rõ ràng. Bảo lãnh đạo của các người tự đến đây đi!”
Y tá trưởng Uông bị dọa choáng váng. Làm sao cô ta có thể ngờ, một chuyện nhỏ vậy lại mang đến nhiều phiền toái như thế.
Cô ta cũng không quan tâm người phụ nữ kia nữa, vội vã xin lỗi Triệu Nam Thiên, lại sắp xếp hộ lý rồi đích thân hỗ trợ đẩy giường.

Trong nháy mắt, người ở bên trong phòng bệnh đã đi hết sạch sẽ.
Người phụ nữ đứng tại chỗ, tức giận dậm thẳng chân, miệng còn la lên: “Giận chết tôi rồi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? Không được, anh theo xem, xem bọn họ đổi đến phòng bệnh nào. Chuyện hôm nay, tôi sẽ không để yên, không thể cứ thế mà quên đi được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.