Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ tận dụng mọi cơ hội để hắt nước bẩn nói: “Chị Uông, chị nhìn thấy rồi đó, sao người nhà bệnh nhân lại thế này được? Rõ ràng là một tên côn đồ, anh ta coi phòng bệnh là nhà của mình rồi!”
Y tá trưởng sầm mặt lại: “Đây là bệnh viện của Đông Châu, nếu như các người muốn ở lại bệnh viện để chữa trị, thì tốt nhất phải tuân theo quy định của bệnh viện chúng tôi, không phải chúng tôi chưa từng thấy người gây chuyện, tốt nhất các người đừng nên gây chuyện ở đây!”
Triệu Nam Thiên không muốn gây chuyện, dù sao thì mẹ cũng cần nghỉ ngơi, nhưng anh không thể nuốt không trôi cơn giận này, khi anh do dự, bên ngoài có một y tá vội vàng đi vào.
Y tá trưởng ra lệnh: “Tôi đi xử lý chút chuyện, cho các người một chút thời gian để suy nghĩ, nếu như không làm theo sắp xếp của bệnh viện chúng tôi, thì lát nữa tôi sẽ gọi bảo vệ đến!”
Chờ đoàn y tá trưởng đi, người phụ nữ hả hê nói, “Đấu với tôi? Không sợ nói cho các người biết, phòng bệnh này các người không muốn nhường thì cũng phải nhường!”
Chị dâu thấy thế lại muốn cãi nhau, nhưng bị anh cả kéo lại.
Triệu Nam Thiên cũng không thèm để ý đến loại phụ nữ đanh đá này, tự nhiên lại kéo đẳng cấp của mình thấp xuống, anh cầm điện thoại ra hành lang.
“Tiểu Thiên, tìm tôi có chuyện gì sao?” Viện trưởng Hoàng ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
“Bác Hoàng, có chuyện muốn làm phiền bác, cháu muốn đổi cho mẹ một gian phòng yên tĩnh, bác xem có thể giúp cháu hỏi một chút không? Chúng cháu sẽ không thiếu một chút tiền nằm viện nào.”
Viện trưởng Hoàng không nói hai lời, “Thằng nhóc cậu, lần trước tôi đã nói với cậu rồi, phải thay cho mẹ cậu một phòng bệnh tốt một chút, kết quả là cậu không nghe! Sao cậu còn khách sáo với bác Hoàng như vậy? Cậu chờ một lát, tôi lập tức gọi người đến sắp xếp giúp cậu!”
Ông ấy hỏi thăm bệnh tình một chút, rồi mới cúp điện thoại.
Chân trước Triệu Nam Thiên vừa bước vào phòng bệnh, y tá trưởng đã quay trở lại.
Cô ta vào cửa thì lập tức hỏi: “Sao các người vẫn chưa thu dọn đồ đạc?”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra lần thứ hai, một bác sĩ hơi lớn tuổi tiến vào.
Y tá trưởng thay đổi vẻ mặt nghiên túc vừa nãy, mang theo nịnh bợ hỏi: “Ui, chủ nhiệm Vương, sao anh lại hạ mình xuống tìm phòng thế?”
Chủ nhiệm Vương nhìn cô ta: “Có một phòng chăm sóc đặt biệt để trống, tôi qua đây để điều giường.”
Y tá trưởng có chút không rõ: “Phòng chăm sóc đặc biệt? Phòng tôi muốn là phòng bệnh cao cấp mà?”
Chủ nhiệm Vương lập tức hỏi: “Y tá trưởng Uông, là bệnh nhân của cô cần đổi giường?”
Y tá trưởng vội vàng đáp: “Đúng vậy, còn phiền chủ nhiệm Vương tự mình đến một chuyến, thực sự là thật không tiện.”
Vẻ mặt Vương ôn hòa nói: “Không có gì, viện trưởng đã tự mình ra lệnh, tôi nhất định phải đến!”
Y tá trưởng sững sờ, không nghĩ tới thể diện của mình lại lớn như vậy, chỉ muốn một phòng bệnh cao cấp mà thôi, nhưng lại trực tiếp thăng cấp lên thành phòng chăm sóc đặc biệt, hơn nữa còn là viện trưởng Hoàng tự mình ra lệnh.
Tuy trong lòng cô ta nghi ngờ, nhưng trên mặt lại rất hưởng thụ.
Người phụ nữ nói: “Chị Uông, tôi nghe nói phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Đông Châu Châu đều là phòng chuyên dụng của lãnh đạo, bản lĩnh của chị thật lớn!”
Y tá trưởng cười khiêm tốn: “Với tình cảm của chúng ta, còn cần nói những lời này à?”
Triệu Nam Thiên thấy bên kia đang bận rộn thu dọn đồ đạc, mới mở miệng, không ngờ người phụ nữ kia lại chủ động đi tới.
Người phụ nữ đi đến cạnh đó, vô cùng đắc ý mà nói: “Được rồi, chúng tôi phải vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, phòng bệnh bình thường vừa bẩn vừa thối cho các người ở là được rồi!”
Chị dâu vẫn chưa biết chuyện Triệu Nam Thiên gọi điện đến, có phần giận dữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.