Bàn tay mập mạp kia vững vàng cố định giữa không trung, cho dù sắc mặt bà Ngụy tím lại cũng không cách nào rút ra mảy may.
Tô Mục Tuyết quay đầu nhìn lại, người ra tay chính là Triệu Nam Thiên!
Bóng lưng Triệu Nam Thiên cũng không tính là rộng lớn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác an toàn khó hiểu. Phảng phất như chỉ cần có anh ở đây sẽ không có bất kỳ người nào thương tổn tới cô mảy may.
Trong lòng Tô Mục Tuyết như nhấc lên sóng biển ngập trời.
Ngụy Bắc Minh cũng lập tức kịp phản ứng, quát lớn một tiếng: “Triệu Nam Thiên, mày đang làm gì? Còn không mau buông tay!”
Theo anh ta lên tiếng la mắng, đám vệ sĩ chung quanh nghe tiếng mà phát động, chỉ trong thoáng chốc vòng vây đã thu nhỏ lại.
Trong đó có mấy người xoa tay, mắt lộ hung quang.
Bầu không khí có chút căng thẳng, ngay cả cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, phảng phất như chỉ một hành động mờ ám đã có thể đẩy mâu thuẫn và xung đột thăng cấp!
Ánh mắt Triệu Nam Thiên nhìn chung quanh, ngoài miệng lại thờ ơ trêu chọc, “Bà Ngụy, quản đám chó của các người cho tốt, nếu ngộ thương bác tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Vừa nói lòng bàn tay của anh vừa dùng sức.
Không thấy anh cố sức bao nhiêu nhưng lại khiến bà Ngụy thường thấy sóng to gió lớn biến sắc tại chỗ.
Bà ta gần như cắn răng hỏi ra những lời này, “Triệu Nam Thiên, mày dám động tới tao thử xem?”
Triệu Nam Thiên vẫn đang cười như trước, “Bà cảm thấy tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870224/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.