Cô cố gắng đè nén phẫn nộ. Cho dù cô và tên Ngụy Bắc Minh này không thể làm vợ chồng, nhưng cũng không thể trở mặt thành thù.
Tuy rằng cô không nguyện ý với mối hôn sự này, nhưng cô cũng không muốn mình trở thành tội nhân bị ngàn người nhà họ Tô lên án, càng không muốn tâm huyết nhiều năm của cha bị hủy trong tay mình.
Giọng điệu của bà Ngụy càng thêm bén nhọn, “Nói tôn trọng với tôi, cô xứng sao? Thứ không biết xấu hổ!”
Ngụy Bắc Minh hoảng loạn hiếm thấy, anh ta cố gắng ổn định cục diện: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không?”
Anh ta gần như cầu xin nói: “Chuyện này là Mục Tuyết hơi tùy hứng, nhưng con mới vừa nói rồi, con sẽ không tính toán chuyện trước kia, chúng ta cứ nghe cô ấy giải thích trước đã.”
Bà Ngụy cười lạnh, “Giải thích? Còn giải thích cái gì? Lát nữa mẹ phải đi tìm Ngô Đào, đây là người phụ nữ nhà họ Tô bọn họ nuôi ra được sao?”
Bà ta càng nói càng tức, giọng điệu cũng càng thêm không tốt, “Cái gì mà con nhà gia giáo? Tôi nhổ vào, mịa nó cô vốn là kẻ đê tiện, là kẻ đê tiện nằm dưới người tên bảo vệ!”
Tô Mục Tuyết hiếm khi nghe thấy mấy từ ngữ ô uế như vậy, nhưng lúc này cô lại chỉ có thể cố nén giận. Thậm chí ngay cả Triệu Nam Thiên cũng bị cô giữ chặt lại!
Ngụy Bắc Minh biết trước hậu quả, thử hòa hoãn nói: “Mẹ, chuyện không phải mẹ nghĩ đâu…”
Bà Ngụy ngắt lời, “Chứ là thế nào? Lẽ nào con còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870223/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.