Tô Mục Tuyết ngây người tại chỗ.
Vào giờ phút này trên mặt Ngụy Bắc Minh dính đầy máu, nụ cười cũng có vẻ dữ tợn vô cùng.
Tô Mục Tuyết bị anh ta nhìn tới run lên, chỉ nháy mắt dũng khí vất vả lắm mới tích tụ được lại tiêu tán sạch.
Đúng vậy, cô có thể đi đâu?
Một khi rời khỏi nơi này, chắc chắn nhà họ Ngụy sẽ không thừa nhận thân phận của cô nữa.
Không có nhà họ Ngụy ủng hộ, sợ rằng nhà họ Tô không thể chống qua nổi buổi tối hôm nay.
Đến lúc đó cô sẽ bị mọi người xa lánh, Đông Châu còn có đất cho cô dung thân sao?
Triệu Nam Thiên nhìn ra sự do dự của cô, cũng không giục.
Tô Mục Tuyết đang muốn lùi bước bỗng nhìn thấy phía sau lưng Triệu Nam Thiên.
Phía trên có một vết thương như vết đao, dài nửa xích, máu me đầm đìa.
Thần kinh cô đau đớn một trận, miệng vô thức hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi thật sao? Dù phải gánh chịu hậu quả khôn lường?”
Triệu Nam Thiên hít một hơi thật sâu, “Chỉ cần em nguyện ý!”
Ngụy Bắc Minh nhìn ra có điểm gì đó không đúng, vội vàng cắt lời cô nói: “Tô Mục Tuyết, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, một khi cô rời khỏi cánh cửa này, chết sống của nhà họ Tô không còn chút quan hệ nào với tôi!”
Thấy Tô Mục Tuyết do dự, anh thẹn quá hoá giận, răng cũng bị anh ta nghiến tới vang lên tiếng ken két.
Anh ta chỉ một ngón tay vào Triệu Nam Thiên quát lên: “Chơi chết anh ta cho tôi!”
Lập tức có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870185/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.