Chương trước
Chương sau
Vô Sầu sư tôn mặt mày kỳ quái, ánh mắt nhìn Hàn Liên cũng thay đổi. Thì ra là tiểu tử của Hàn gia, thì ra là vậy.

Vậy chút vết thương này quả thật không tính là gì.

Sự biến thái của gia tộc đó được mệnh danh là nhỏ máu trọng sinh.

Mạn Tiên lạnh lùng nhìn Hàn Liên nói: “Ngươi thua rồi”

Hàn Liên ngẩng đầu lên, cả gương mặt đầy máu nhìn Mạn Tiên, nhe ra cười: “Ta sao lại thua chứ, ngã xuống mới tính là thua. Ta không phải còn chưa ngã xuống hay sao? Tỷ nhìn, ta vẫn có thể đứng.”

Nói xong, Hàn Liên từ từ đứng dậy.

Hắn ta vậy mà thật sự đứng dậy rồi.

Lần nữa chống hông, Hàn Liên nhìn Mạn Tiên nói: “Một khúc kết thúc, sư tỷ thua rồi.”

Sắc mặt của Mạn Tiên mang theo sự không cam tâm, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Hàn Liên cả người đều là vết thương lại dương dương tự đắc.

Khế hất tóc, quay đầu nói với đám Cửu Thiên: “Sao hả, thắng đủ ngầu chứ”

Cửu Thiên nhìn vết máu trên người Hàn Liên, nói: “Hàn Liên sư huynh, huynh trước tiên lau sạch máu đi rồi nói những lời này.”

Hàn Liên cười ha ha, xua tay nói: ‘Một chút máu mà thôi, không sao cả, không sao cả. Cửu Thiên sư đệ, trận sau là của đệ rồi.”

Cửu Thiên còn chưa lên tiếng, đại sư huynh ở bên cạnh nói: “Cửu Thiên sư đệ dạo gần đây đang ngộ đạo, vẫn là đừng ra tay thì tốt hơn, Sở Trực sư đệ, đệ lên trước đi.”

Sở Trực kinh ngạc nói: “Ngộ đạo? Chuyện gì vậy?”

Sở Chính, Hàn Liên cũng theo ánh mắt của Sở Trực mà nhìn sang Cửu Thiên.

Cửu Thiên nhìn nụ cười của đại sư huynh, khẽ gật đầu nói: “Quả thật là có chút ngộ đạo, nếu ra tay sẽ có chút ảnh hưởng tới trạng thái. Đại sư huynh làm sao biết vậy?”

Đại sư huynh sờ bụng mỉm cười đầy cao thâm, nói: “Huynh cũng từng tới bên bờ hồ.”

Cửu Thiên lập tức nở nụ cười đã hiểu.

Ba người Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính mặt mày nghỉ hoặc, hai người này làm cái trò gì thế.

“Bên bờ hồ’ là ám hiệu gì sao?

Thấy hai người đều không có ý giải thích, đám người Hàn Liên cũng không hỏi nhiều.

Sở Trực đứng dậy đi tới, bình tĩnh nói: “Sở Trực của Nhất Nguyên viện.”

Ba học viên tinh anh còn lại của Minh Tâm viện đều tỷ nhìn muội, muội nhìn tỷ.

Lúc này Linh Bối lại lên tiếng trước: “Trận này muội không lên.”

Ngọc Cần phì cười một tiếng, rõ ràng là không nhịn được.

“Linh Bối sư muội, muội cũng quá rõ ràng rồi. Cứ phải đợi người trong lòng lên sân thì muội mới lên đúng không?”

Đầu của Linh Bối cúi thấp hận không thể chôn vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Dù sao trận này muội không lên, hai vị sư tỷ, hai tỷ tùy ý đi.”

Ngọc Cần nhìn sang Yên Hoài, nói: ‘Vậy Yên Hoài sư muội, muội lên không?”

Yên Hoài rõ ràng có hơi sợ, khẽ nói: “Ngọc Cần sư tỷ, các học viên của Nhất Nguyên viện e là tất cả mọi người đều có thực lực từ Ngoại Canh Cảnh trở lên. Với thực lực của muội mà đi, chỉ có thua. Vẫn là Ngọc Cần sư tỷ lên đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.