Đại sư huynh bật cười, tiếng cười giống như ngay sau đó hắn ta sẽ rời khỏi thế gian.
Các học viên khác của Minh Tâm viện càng nổ tung. Đặc biệt là những nam học viên ít ỏi kia, trực tiếp đứng dậy hơn nửa. Chỉ vào Hàn Liên nói: “Đồ khốn kiếp, tìm chết có phải không.”
Các nữ học viên thì sửng sốt tới há to miệng, Hàn Liên của Nhất Nguyên viện này sao có thể nói không kiêng ky như vậy, Mạn Tiên sư tỷ sắp nổi giận rồi.
Quả nhiên, ngay lập tức Mạn Tiên đỏ mặt tía tai.
Cả gương mặt giống như bị nướng, đỏ tới mức không thể bốc khói.
“Đồ vô sỉ!”
Canh kình trên người Mạn Tiên lúc này bỗng nhiên tăng lên ba mươi phần trăm, cơn giận khiến Mạn Tiên lúc này bùng nổ lực lượng vượt lúc bình thường.
Tiếng nhạc lập tức trở nên giết chóc, đây là sát chiêu đáng sợ nhất của U Mộng Truy Hồn Khúc, Vạn Quỷ Phệ Tâm Âm!
Một thanh điệu vang lên, nền đất dưới chân, canh kình trên người đều nổ tung.
Vân sóng đáng sợ mang theo ánh sáng trực tiếp bao trùm Hàn Liên.
Mãi tới khi vân sóng sắp chạm tới, Hàn Liên mới hoàn hồn, lập tức mặt mày sửng sốt!
Âm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ tung liên tiếp vang lên trên người Hàn Liên.
Hàn Liên phun ra một ngụm máu giống như cầu vồng, đổ về phía trước. Thời khắc mấu chốt thì túm chặt Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, không cho mình thật sự ngã ra đất.
Trong mắt Mạn Tiên mang theo sự giận dữ, nhìn chằm chằm Hàn Liên. Cửu Thiên, Sở Trực, Sở Chính thấy Hàn Liên vậy mà còn có thể nắm chặt Bích Thủy Trường Thiên Kiếm thì đều thở phào.
“Không chết là được!”
Cửu Thiên gật đầu nói.
Sở Trực nói: “Chút vết thương này đối với Hàn Liên sư đệ mà nói tính là gì chứ, không sao, không Sao.
Sở Chính nói: “Cái tật mỏ hỗn này của đệ ấy cuối cùng cũng phải trả giá. Nhìn thật sướng, các đệ chắc chắn thật sự ăn hết thịt khô rồi chứ?”
Đại sư huynh nhắm mắt dưỡng thần, trận này thắng thua đã rõ.
Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn điềm nhiên nhìn, từ đầu tới cuối mí mắt cũng không động.
Vô Sầu sư tôn ở bên cạnh thấy vừa rồi Mạn Tiên nổi giận thì cũng bị dọa giật mình, cũng chuẩn bị ra †ay ngăn cản Mạn Tiên. Bây giờ nhìn thấy cả người Hàn Liên đều là vết thương thì có hơi không nhẫn tâm.
Quay đầu nhìn Nhất Thanh và Đạo Quang thì phát hiện, hai người làm sư tôn này thì hay rồi, vô cùng điềm nhiên, giống như người bị thương ở bên dưới không phải là học viên của Nhất Nguyên viện bọn họ.
Vô Sầu không nhịn được mà nói: “Nhất Thanh, Đạo Quang, hai người không mang học viên của mình về trị thương à? Tôi thấy cậu ta bị thương rất nặng. Hơn nữa thắng thua đã rõ rồi.”
Nhất Thanh cười nói: “Bị thương rất nặng sao? Cái đó chỉ đối với người khác thôi, đối với Hàn Liên, chút vết thương này chỉ có thể tính là tu hành thường ngày.”
Vô Sầu sư tôn nghe vậy thì chuẩn bị lên tiếng quở trách liếc xéo Nhất Thanh, làm sư tôn không thể như vậy.
Nhưng nghĩ lại, Vô Sầu nghĩ ra cái gì đó, khẽ nói: “Hàn Liên? Ông là nói cậu ta là người của Hàn gia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]