Sau khi xuống bãi đậu xe ở tầng một, vừa nhìn một cái tôi đã nhận ra chiếc Mercedes màu trắng của Bạch Tuyết Nghênh.
Chiếc xe vẫn không hề tắt động cơ, đèn xe cũng vẫn còn sáng.
Tôi đi thẳng qua rồi gõ cửa xe của cô ấy.
Cốc cốc cốc!
Qua ô cửa tôi thấy Bạch Tuyết Nghênh đang trang điểm trong xe.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ, cô ấy vội vàng thu dọn túi đồ trang điểm trong tay mình và mở cửa cho tôi.
“Nào, lên xe trước đi đã.”
“Được.”
Tôi gật gật đầu rồi đặt chân bước vào và ngồi lên ghế phụ lái.
“Bây giờ có thể nói cho tôi biết được rồi chứ? Kết quả đấu thầu như thế nào rồi?” Sau khi thắt dây an toàn xong, tôi hỏi Bạch Tuyết Nghênh một cách đầy háo hức.
“Hả?”
Tuy nhiên, Bạch Tuyết Nghênh không hề trả lời câu hỏi của tôi, mà chờ đến khi tôi vừa nói dứt lời, đột nhiên cô ấy nhào về phía tôi và dùng đôi môi mỏng của mình chặn miệng tôi lại...
“Đợi đã...”
Tôi vội vàng đẩy cô ấy ra và thực hiện một hành động thể hiện ý tạm dừng với cô ấy.
“Sao vậy Ngô Song? Chẳng lẽ câu trả lời này của tôi không đủ để giải thích vấn đề một cách rõ ràng sao?”
Bạch Tuyết Nghênh hơi kinh ngạc nhìn tôi, hơn nữa còn tiếp tục nói với tôi: “Dự án đấu thầu cho nhà thi đấu đã thành công rồi! Mà tôi đã nói là sẽ cảm ơn cậu mà, cho nên bây giờ làm luôn đây!”
Bạch Tuyết Nghênh nói xong lại tiếp tục tiến về phía tôi với vẻ mặt đầy tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-ngoai-tinh-roi/770438/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.