“Sao vậy anh rể? Có vậy thôi mà cũng xấu hổ sao?”
Liễu Tâm Viện nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của tôi thì không khỏi chớp mắt bật cười, sau đó dùng giọng điệu hơi kinh ngạc hỏi tôi.
“Không hề.” Tôi lắc lắc đầu rồi nhanh chóng thu cánh tay từ trong lòng Liễu Tâm Viện lại, sau đó đi bấm thang máy.
Đang là ban ngày ban mặt, hơn nữa tòa cao ốc văn phòng này còn có không ít người quen biết tôi, nếu như bị người khác bắt gặp thì sẽ không hay lắm.
“Đúng là cái đồ cứng đầu... Miếng mỡ dâng lên đến mồm rồi còn không biết đường xơi...” Liễu Tâm Viện lẩm bà lẩm bẩm, có chút thất vọng bĩu môi với tôi.
Tôi giả vờ không nghe thấy những gì cô ta nói, ngẩng đầu lên nhìn màn hình kỹ thuật số phía trên thang máy để chuyển hướng sự chú ý.
Tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, chờ ngày mai mấy người Trần Nhất Bào tới làm việc, nhất định tôi phải nhắc nhở bọn họ tuyệt đối không được đến quá gần Liễu Tâm Viện.
Tuy rằng bọn họ cũng không phải những người có vóc dáng cường tráng gì nhưng được cái mặt mày lại có vẻ thanh tú rất đẹp trai, nếu như bị Liễu Tâm Viện nhắm trúng, nhất định sẽ không chịu đựng được.
Nói không chừng mới làm được vài ngày đã từ chức, vậy thì xấu hổ quá rồi.
Sau khi đến bên cạnh xe, Liễu Tâm Viện nóng lòng đến mở cửa bên vị trí lái xe.
“Ôi, anh rể, không gian chiếc BMW của anh thật là rộng rãi quá đi! Hiệu quả giảm xóc cũng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-ngoai-tinh-roi/770437/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.