Trong đêm đen tĩnh mịch, tiếng chuông báo thức từ trên tủ đầu giường reo lên.
Người đàn ông mở bừng hai mắt, anh bị chấn kinh ngồi bật dậy.
Cả cơ thể như đóng băng vì hốt hoảng, anh chỉ biết đảo mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh.
Một hồi lâu, người đàn ông bước xuống giường xỏ dép lê đi đến trước gương.
Nhìn thấy gương mặt cùng vóc dáng quen thuộc, anh thoáng kinh ngạc:
“Lại là mơ?”
Giấc mơ này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trước khi anh qua đời, nhưng hiện tại tựa như càng chân thật hơn.
Anh có ký ức của người trước gương.
Anh ta tên Bùi Yên, tuổi trẻ tài cao, năm nay hơn ba mươi tuổi, là trưởng khoa não của bệnh viên trung ương Minh Tâm.
Người đàn ông nhìn vào gương, chậm rãi dùng tay phác họa từng đường nét trên khuôn mặt này.
Giống y như đúc!
Dường như anh là người này, người này cũng là anh.
Không phải mình đã chết sao?
Hay đây là kiếp sau của mình?
Bùi Yên chợt nhớ tới gì đó, vội vàng thay đồ, lấy chìa khóa xe.
Trên đường đi, không biết bản thân đã vượt bao nhiêu cây đèn đỏ, cuối cùng Bùi Yên cũng tới được bệnh viện.
Anh chuẩn xác tìm được phòng bệnh 407, dù trong giấc mơ đã bước vào căn phòng này không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này anh đặc biệt hồi hộp.
Bùi Yên nhẹ nhàng đẩy cửa.
Đúng như trong dự đoán, cô gái nằm trên giường bệnh ngoại trừ hơi gầy cùng sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3354152/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.