“Anh! Anh đến từ lúc nào vậy?” Nghiêm Nhân đang ngồi trò chuyện cùng bạn, thấy người đến vội vàng đứng dậy chào.
Những người khác thấy vậy cũng kinh ngạc không kém.
Các cô gái trong nhóm ban đầu có chút bực bội vì Lạc Phương Nghi đã giành hết sự chú ý, hiện tại phấn chấn hơn cả lúc thi đấu. Tuy vậy vẫn không một ai dám chủ động lên tiếng.
Tưởng Minh còn đang tức giận vì có người phá hỏng chuyện tốt của mình, ngước lên định mắng chửi, biểu cảm lập tức chuyển sang kinh ngạc: “Anh Bùi? Không phải Nghiêm Nhân nói tối nay anh không tới sao?”
Lạc Phương Nghi cũng quay lại nhìn theo bọn họ.
Không nhìn thì thôi, một khi đã thấy người cô không khỏi cảm thán: Người đàn ông này ăn cái gì mà lớn vậy?
Dáng vóc cao không nói vì trong giới vận động viên gần như không một ai có thể hình bình thưởng cả.
Chỉ là gương mặt đẹp như tạc tượng kia là sao? Đôi mắt phượng sắc bén chỉ khẽ híp lại thôi đã đủ khiến người đối diện mê mệt.
Anh ngậm cười đặt ly rượu trong tay xuống: “Hiếm khi em họ có dịp tới đây, sao anh lại không tiếp đãi chu đáo được chứ?”
Nghiêm Nhân trợn mắt nói dối: “Anh tới càng vui chứ sao! Càng đông càng vui! Các cậu thấy tôi nói có đúng không?”
Nhóm người thoáng gượng gạo cười hùa theo. Lương Thi bị các bạn nữ kéo tới chỗ họ.
Tưởng Minh thành thật quay trở lại chỗ ngồi ban đầu. Anh nhỏ giọng hỏi Nghiêm Nhân: “Sao anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3317218/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.