Từ Khải tính vốn đa nghi, hắn ta không vội tin tưởng lời của bất kỳ ai: “Sao giờ cậu mới nói tôi biết? Nếu không phải chuyện này xảy ra, chẳng lẽ cậu muốn làm đồng lõa với nó?”
Lương Bình thản nhiên ứng đối: “Không phải. Mới đầu em chưa có bằng chứng xác thực, dù gì Trần Hằng Phong cũng theo anh Năm lâu như vậy. Em định đợi tra rõ rồi mới dám báo với anh.”
Bàn tay cầm súng của Từ Khải không vì vậy mà buông lỏng: “Làm sao để tôi tin lời cậu nói là thật?”
Lương Bình chỉ tay về phía Lý Cung khiến đối phương giật mình, nhưng ngay sau đó anh nở nụ cười trấn an: “Cậu ta có thể làm chứng, trong khoảng thời gian này tôi chưa từng rời khỏi tầm mắt cậu ta.”
Lý Cung nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng giải oan cho anh: “Đúng vậy anh Năm! Riêng chuyện này em hoàn toàn chắc chắn. Bình ca không rời khỏi bọn em nửa bước.”
Từ Khải vẫn còn đang dò xét nên chưa kịp nói gì, ngược lại Trần Hằng Phong cười phá lên: “Không rời nửa bước? Thứ đầu óc bã đậu như mày, nó qua mặt dễ như trở bàn tay.”
Lý Cung bị đối phương móc mỉa, lập tức giận dữ mất hết lý trí nhào lên: “Mẹ nó! Mày nói ai ngu? Mày dám nói lại lần nữa không?”
Trần Hằng Phong thấy chết không sờn: “Tao nói mày đó! Đồ ngu! Mày làm được gì tao?”
Thấy hai người muốn đánh nhau tới nơi, Lương Bình ngăn Lý Cung lại, bản thân thì bước lên trước, thong thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3004812/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.