Mặc cho Hồ Hiên và Bùi Liên lớn tiếng can ngăn, Lạc Phương Nghi vẫn đeo xong găng tay và mũ bảo hộ tiến lên võ đài.
Lê Văn Phi đắc ý đi đến bên cạnh Hồ Hiên, mắt nhìn lên võ đài không quên châm chọc vài câu: “Ít ra học trò này cũng không nhát cáy như ông. Ông thấy tôi nói có đúng không?”
Hồ Hiên không rảnh bận tâm người bên cạnh, hiện tại ông chỉ lo lắng cho Lạc Phương Nghi. Dù sao cô chỉ mới luyện tập lại cách đây vài tuần, đem thi đấu với bọn người Lê Văn Phi có khác nào lấy trứng chọi với đá.
Thế nhưng, ông có bất an, sốt sắng thế nào thì trận đấu cũng không vì vậy mà bị hủy bỏ.
Lê Văn Phi chỉ chọn người có thực lực trung bình trong đội ông ta để ra sân, còn về lý do thì không cần nói cũng biết. Đơn giản là ông ta coi thường thực lực của cô hay nói đúng hơn là coi thường Hồ Hiên.
Ngay từ đầu, đối phương lại áp dụng chiến thuật phòng thủ hạn chế ra đòn tấn công, khiến Lạc Phương Nghi buộc phải rơi vào trạng thái chủ động.
Những đòn đánh của cô không dùng quá nhiều lực, chủ yếu để thăm dò thực lực đối phương.
Càng về sau, Lạc Phương Nghi càng thêm cảnh giác vì so bì với thực lực của cô hiện tại, đối phương định sẵn thắng chắc.
Trong lúc phân tâm, một đòn thẳng trái đã đấm thẳng vào vai cô. Người này được nước lấn tới ép sát cô vào dây đài, định tung một đòn móc vào bụng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3004808/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.