Trận đấu vừa kết thúc Bùi Liên và Hồ Hiên vội xông lên võ đài đỡ cô xuống.
“Cậu không sao chứ?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu cười: “Tớ không sao, dăm ba cái vết thương này làm gì được tớ.”
Bùi Liên không biết còn tưởng lời cô nói là thật: “Cậu lợi hại quá đấy! Còn nhớ cú đấm kết trận ban nãy không? Tớ xem mà hoa cả mắt.”
Nhóm người Liu Na tới gần chỗ họ. Lâm Hiểu khoanh tay cười khẩy: “Thắng hiểm có gì hay ho chứ? Đến cả một đối thủ kém cỏi như vậy cũng phải liều mạng mới thắng được. Thật mất mặt!”
Liu Na đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cô ta im miệng, giây sau khom người đặt tay lên vị trí vết thương của cô.
Lạc Phương Nghi đau đến nhíu mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, môi bị cô cắn bật máu.
Bùi Liên thấy vậy vội hất tay cô ta ra, lớn tiếng quát: “Cô làm gì đấy?”
Liu Na thong thả phủi tay đứng dậy: “Gãy xương sườn thôi mà! Đồ yếu ớt!”
Hồ Hiên trầm giọng cảnh cáo: “Liu Na!”
Nói rồi, ông quay sang hỏi thăm tình hình của Lạc Phương Nghi: “Để ta gọi xe cứu thương cho con.”
“Khoan đã thầy!”
Cô hốt hoảng kéo tay Hồ Hiên lại: “Con vẫn muốn xem hết trận đấu tiếp theo. Đợi một lát rồi gọi vẫn chưa muộn.”
Ông thoáng do dự: “Nhưng vết thương của con…”
Lạc Phương Nghi vội vàng ngắt ngang: “Con có thể chịu được, không sao đâu ạ.”
Hồ Hiên thở dài bất đắc dĩ: “Nếu trước đây con học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-vo-si-quyen-anh/3004806/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.