Hắn và nó đàm phán về mọi phương diện, với hắn. Sau khi về nhà đã là lúc nửa đêm, nó mệt mỏi thả mình vào bồn tắm. Lúc này nó nhớ đến mẹ của nó, người mẹ đã ra đi lúc nó năm tuổi, ngày mẹ nó ra đi cũng là ngày kết thúc những ngày tháng hạnh phúc của gia đình nó. Hạnh phúc nó không dám mơ tới nữa, mặc dù trong thâm tâm nó luôn mong muốn được hạnh phúc. Đôi khi nó tự hỏi sao số phận lại ác với nó tới vậy khia chứ, nó cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé thôi mà. Nó cũng yếu đưới, cần đươc che chở lắm chứ!!!... Sáng hôm sau, nó ra cạnh phòng bếp. Dùng tay đấm tan phần kính của thiết bị báo cháy, sau đó nhẹ nhàng ấn nút....
_ Reng reng reng !!!! _ Tiếng chuông báo cháy vang vọng khắp nhà. Nam và Linh , Nga đang ngủ cũng bị tiếng chuông báo cháy đánh thức. Nga ôm gồi chạy xuống tầng la:
_ Cháy cháy kìa ! Chạy thôi !
Nam và Linh cũng thế. Nhìn ai cũng rối bù đầu tóc mà nó mắc cười đến không chịu được đã thế khi biết không có đám cháy nào mọi người mặt đần thối ra khiến nó phải bật cười thành tiếng. Nó nói:
_ Thôi ! vào đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng! Mình nấu xong rồi đó!
Nga than:
_ Còn sớm mà cậu không cho mình ngủ thêm chút nào sao! Cậu ác quá mà Băng!
Nó véo má con bạn bảo:
_ Cậu còn ngủ nữa là thành heo đó!
Nga phụng phụi:
_ Kệ tui! Mập một chút ôm mới thích mới dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-thu-ky/261740/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.