5 năm sau, ở dinh thự Bạch Nhĩ.
Lâm Nhĩ Tích vừa tỉnh giấc trên chiếc giường bông êm ái, còn lười biếng cuộn tròn trong chăn đã bị cục cưng bên cạnh liên tục kêu réo.
"Mama, dậy đưa Bảo Bảo đi công viên giải trí" - Đứa bé 4 5 tuổi tròn trịa, da trắng như bông bưởi cứ lay lay cánh tay cô liên hồi. Nó là Vũ Gia Bảo, cục cưng của lão trùm Macau và bang chủ Lâm Bang.
Lâm Nhĩ Tích lười biếng nói vu vơ: "Để mama ngủ, gọi ba đưa con đi"
"Baba bận rồi"
"Mama cũng bận"
Bảo Bảo bĩu môi, không dừng hành động đó lại: "Đi mà, Mama ~"
Lâm Nhĩ Tích đưa hai tay dụi dụi mắt, bắt đầu mè nheo với chính con trai mình: "Bảo Bảo thơm mama một cái, mama liền dậy đưa con đi"
"Chụt" - Bảo Bảo không suy nghĩ nhiều, lập tức hôn lên má Lâm Nhĩ Tích một cái. Da thịt con nít mịn như tuyết, lúc môi thằng bé chạm lên mặt cô cảm giác rất thích thú.
"Bảo Bảo ngoan" - Lâm Nhĩ Tích cười tươi, ngồi dậy xoa đầu thằng bé. Giây phút mẫu tử tình thâm chưa kéo dài được bao lâu liền biến mất.
Lâm Nhĩ Tích và Bảo Bảo tròn mắt nhìn ra cửa, thấy người đàn ông cao lớn toàn thân toát đầy hơi lạnh đang nhìn mình.
Bảo Bảo vui mừng thót xuống giường, chạy đến dang hai tay ôm lấy chân đối phương: "Baba!"
"Quản gia Cung, đưa tiểu thiếu gia đi chơi đi"
"Rõ" - Quản gia Cung vâng lời, liền bế xốc Bảo Bảo lên.
Thằng bé liên tục vùng vẫy: "Không đi với ông đâu! Bảo Bảo muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479489/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.