Càng về đêm, buổi tiệc cưới càng diễn ra sôi động. Lúc này Lâm Nhĩ Tích đã thay ra bộ váy dạ hội đỏ ôm sát người, cùng Vũ Hạo đi mời rượu.
"Tiểu Tích Tích, mệt không?" - Cứ chốc chốc, anh lại cúi đầu hỏi nhỏ.
"Em không mệt, nhưng anh hỏi không thấy mệt sao?"
"Vì sức khỏe của Tiểu Tích Tích, đương nhiên là không mệt"
Lâm Nhĩ Tích ngại ngùng đánh nhẹ vào ngực anh: "Lúc nào cũng sến súa như vậy!"
Vũ Hạo chưa kịp trả lời, phía sau đã nghe có người gọi: "Vũ Hạo!"
Cả anh và cô cùng quay đầu lại, thấy bà nội đang gấp rút bước tới. Cô nhanh chóng lại đỡ bà, anh thì tròn mắt: "Có chuyện gì ạ?"
Bà nội cau mày, thì thầm vào tai: "Trên phòng dành cho khách..."
"Cái gì?" - Vũ Hạo bất ngờ đến không tin nào tai mình, còn hỏi lại lần nữa: "Thật ạ?"
"Thật"
Anh quay sang nhìn Lâm Nhĩ Tích, thấy thần sắc của cô cũng không tốt hơn mình là bao. Bây giờ cần phải lên đó giải quyết, nhưng cả hai không thể cùng rời khỏi bữa tiệc.
"Tiểu Tích Tích, vậy..."
"Anh lên đó trước đi, em sẽ ở đây tiếp tục tiếp khách"
"Nhưng..." - Vũ Hạo ngập ngừng không muốn rời đi. So với chuyện "long trời lỡ đất" trên kia, anh xem Lâm Nhĩ Tích quan trọng hơn cả.
Cô cau nhẹ mày đẩy đẩy anh: "Quyến luyến cái gì? Mau đi!"
"Được. Nhưng em nhớ đừng đi đâu xa quá" - Vũ Hạo vừa đi vừa quay đầu dặn dò.
"Anh điên à? Đây là khuôn viên nhà họ Vũ"
--------------
Vũ Hạo vừa rời đi không bao lâu, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479488/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.