Lâm Nhĩ Tích đứng chôn chân, như nói không thành lời: "Cô...Mạn Thư?"
Mạn Thư kiên định: "Phải, đúng là tôi. Bây giờ có thể đi cứu Lious được chưa?"
Lâm Nhĩ Tích vẫn còn bàng hoàng chuyện vừa nãy, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu: "Mau đi đến đó, tôi sẽ gọi người mang viên đá tới"
"Được"
Mạn Thư và Lâm Nhĩ Tích đi ra khỏi chỗ khuất, định xuống bãi đỗ xe để đến Hoắc Bang thì điện thoại Lâm Nhĩ Tích reo lên liên hồi.
"Xin lỗi, đợi tôi một chút" - Lâm Nhĩ Tích nhấn nút nghe, đầu dây bên kia phát ra những âm thanh chói cả tay.
Dương Hoa Điền bù lu bù loa trong điện thoại: "Nhĩ Tích, bang chủ...bang chủ..."
Lâm Nhĩ Tích cau mày: "Ba mình làm sao?"
"Ông ấy...mất rồi!"
Hai chữ "mất rồi" như một tia sấm lớn xẹt qua Lâm Nhĩ Tích, cô nghe xong tay không còn cầm vững chiếc điện thoại của mình, nó cứ vậy mà rơi bụp xuống đất.
Mạn Thư có cảm giác bất an: "Chuyện gì vậy?"
Lâm Nhĩ Tích chớp mắt mấy cái cố lấy lại bình tĩnh, cô khom người cầm điện thoại lên: "Cô tự về Hoắc Bang, người của tôi tự mang viên đá đến"
Nói rồi Lâm Nhĩ Tích rời đi nhanh như một cơn gió, đến một lời thắc mắc Mạn Thư cũng chưa kịp được giải bày. Cô ấy cau mày rồi cũng nhanh chóng đến bãi đỗ xe.
------------
Lâm Nhĩ Tích hớt hải chạy lên phòng bệnh, lúc này mọi người đều có mặt đầy đủ, kể cả những người Lâm Nhĩ Tích không bao giờ muốn gặp.
Ai nấy đều u sầu, người thì trầm mặc, người cố kìm nước mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479433/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.