Mấy tiếng sau, ở bệnh viện.
Lâm Long Đỉnh nằm trên giường, bên cạnh là bình thở oxi và máy đo nhịp tim.
Bác sĩ sau khi xem xét tình trạng của ông, quay đầu thở dài với Lâm Nhĩ Tích: "Kì hạn ba tháng, có lẽ sắp đến rồi"
Lâm Nhĩ Tích cau mày: "Cái gì? Chỉ mới gần hai tháng thôi mà. Bác sĩ, còn một tháng nữa..."
Bác sĩ lắc đầu, nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt: "Chúng tôi chỉ có nói lâu nhất là ba tháng. Thành thật xin lỗi..."
Lâm Nhĩ Tích nghe xong, mí mắt như muốn sụp xuống, cô cố giữ lại giọt nước mắt, không để nó có cơ hội lăn xuống.
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ"
"Vâng"
Cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Long Đỉnh, nhìn ông trong bộ dạng gầy gò xanh xao. Vốn đã biết mỗi người đều có cái số, Lâm Long Đỉnh cũng không còn trẻ trung gì, có lẽ ra đi cùng là một lẽ tự nhiên. Nhưng Lâm Nhĩ Tích vẫn chưa kịp chấp nhận việc này, cô thấy đau nhói nơi lồng ngực.
Nước mắt của cô muốn chảy ra, nhưng bị đôi mắt hồ ly nuốt ngược vào trong. Từ khi Vũ Hạo ra đi, cô đã tự nhủ với bản thân mình sẽ không bao giờ khóc nữa.
Cô đưa tay nắm lấy bàn tay nhăn nheo của Lâm Long Đỉnh áp vào mặt mình: "Ba, những chuyện ba muốn con gái đều sẽ hoàn thành!"
-----------
Xế chiều, Lâm Nhĩ Tích xuống căn tin của bệnh viện mua một ít thức ăn cho Lâm Long Đỉnh, tiện thể kiếm gì bỏ bụng. Chợt cô nhìn thấy bóng dáng ai rất quen thuộc.
Cô cau chặt hàng mày, tức tốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479432/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.