Hà Thanh Trà cau mày: "Mày nói...người của mày?"
"Nhưng mà thằng này thì làm được gì?" - Hạ Vi Vi không tin tưởng chỉ tay vào Vũ Hạo.
Lâm Nhĩ Tích cười đắc ý: "Ồ, không. Anh ấy chỉ cần ngồi xem, còn người của Lâm Nhĩ Tích này thì có rất nhiều!" - Nói rồi cô cặp tay Vũ Hạo cùng bước đi ngang qua hai kẻ bại hoại.
Sau khi họ đi rồi, Hạ Vi Vi cay chặt hàng mày quay sang hỏi Hà Thanh Trà: "Cô ta tự xưng là Lâm Nhĩ Tích là ý gì? Không phải tên Hà Nhĩ Tích sao?"
Hà Thanh Trà nuốt nước bọt, vẫn còn bù lu bù loa chuyện ban nãy nhưng vẫn cố kể hết chuyện Lâm Nhĩ Tích ở Lâm Bang 21 năm.
Sau khi nghe kể xong, Hạ Vi Vi đột nhiên thấy lạnh lạnh sống lưng. Không lẽ Lâm Nhĩ Tích chính là đứa con gái nuôi có khả năng hô mưa gọi gió của Lâm bang chủ? Ôi trời ơi! Bà ta thật sự không dám tin là mình vừa động phải ai!
Hạ Vi Vi thở dồn dập, cố lấy lại bình tĩnh. Không, đó chỉ là do bà ta suy đoán, nhất định không phải là cô ta.
Hà Thanh Trà thấy Hạ Vi Vi bất ổn, bèn hỏi thăm: "Mẹ sao vậy?"
"Đừng...đừng lo cho tôi. Cô đi tìm chỗ mà ngủ, tôi về phòng đây"
Hạ Vi Vi đổ mồ hôi định bước đi, Hà Thanh Trà đã lên tiếng nhắc nhở: "Còn một chuyện nữa. Người của Lâm Nhĩ Tích, lại không phải Vũ Hạo, không bỏ cồn vào hoa lưu ly. Mẹ nghĩ xem là ai?"
Hạ Vi Vi bừng tỉnh. Đúng rồi, bà ta lo sợ chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479420/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.