…Sáng hôm sau….
Tịch Nguyên ngủ đã liền tự tỉnh, cô cũng không biết mình ngủ quên từ lúc nào.
Cô đưa tay lên dụi mắt, ngẩng lên nhìn lấy cây xanh mắt ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm mai chiếu xuống qua từng kẻ lá còn có tiếng chim ríu rít bên tai.
Vì không muốn đánh thức cô nên Hạ Phong đã cùng cô ngủ lại trong xe.
Tịch Nguyên nhìn sang bên cạnh thấy anh vẫn còn ngủ thì thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện tối qua thật sự quá kích thích, trái tim của cô đến tận bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch.
Cô có thể cảm nhận được lớp rào cản mơ hồ giữa cô và Hạ Phong sắp bị phá huỷ rồi…
Nhỡ đâu đến lúc đó phải nói toạc ra thì cô không biết nên làm thế nào mới phải…
Ôi mẹ ơi!
Hình như tối qua,Hạ Phong đã nói riêng gì đó với Trình Đông.
Anh ấy nói gì vậy nhỉ?
Liệu mối quan hệ giữa cô và Hạ Phong có bị tên kia khai ra không?
Tịch Nguyên cắn móng tay, đầu óc hỗn loạn, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn:
“ Nghĩ gì thế?”
Tịch Nguyên bị giọng nói kia làm giật mình,cô theo phản xạ bật dậy, đầu bị đập vào nóc xe.
Ơ! Nhưng sao không đau nhỉ!
Tịch Nguyên ôm lấy đỉnh đầu thì đụng phải bàn tay to lớn cô vội vàng rụt tay lại.
Hạ Phong sợ cô đau nên đã để tay lên đỉnh đầu cho cô. Anh bóp trán, mở cửa:
“ Vào nhà thôi! Ăn xong thì theo tôi đến công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/3446485/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.