Ánh nắng chiếu rọi vào phòng, cả 2 người còn ôm nhau ngủ. Nắng rọi vào mắt khiến cô phải thức dậy, mở mắt ra đầu đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm như mới đi đánh trận về. Nhìn bản thân không một mảnh vải cô giật thót tim, nhưng nhanh chóng nhớ lại chuyện đêm qua. Cô tính xuống giường lấy đồ, vừa đặt chân xuống giường cơm đau phía dưới truyền đến khiến cô ngã nhào ra đất. Anh nghe tiếng động, choàng dậy đỡ cô 
- " Em tính đi đâu,sao không gọi anh" anh lo lắng hỏi, anh thừa biết phía dưới cô rất đau, bế cô vào phòng tắm, giúp cô vệ sinh cá nhân, giúp cô thay đồ rồi bế cô ra 
- " Đau nhiều lắm không vợ" 
- " Còn phải hỏi, đau như xé toạt người ra vậy" cô trách móc anh, đêm qua anh mãnh liệt quá làm cả người đầy dấu hôn, phía dưới thì đau, tay chân rã rời. 
Chợt mắt cô dừng ngay vệt máu trên ga giường, nước mắt cô trào lên. Anh thấy vậy, không biết phải làm sao. Chẳng nhẽ cô hối hận rồi 
- " Sao lại khóc, vợ hối hận sao?" anh gấp rút hỏi 
- " Không có, em vui mừng quá thôi. Cuối cùng em cũng đã nguyên vẹn trao trọn mọi thứ cho chồng mình rồi, em thấy rất hạnh phúc" cô vừa khóc vừa nói 
- " Ngoan, không khóc. Cảm ơn em, cảm ơn em đã tin tưởng trao cả cuộc đời mình cho anh. Anh không hứa chắc sẽ cho em cuộc sống xa hoa nhất, nhưng anh hứa sẽ cho em gia đình hạnh phúc nhất" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-nguoi-giup-viec/2630146/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.