Trong căn phòng của Liễu thị, Liễu Ý Như đang vắt chân xem tin tức, miệng cười không khép lại được.
- " Ân Hạ ơi là Ân Hạ, cô nghĩ mình là ai mà dám cướp đồ của tôi. 3 năm nay cô đã sống quá sung sướng rồi, bây giờ phải cho thêm tí gia vị mới đậm đà hahaha" cô ngồi lẩm bẩm 1 mình
Năm đó vì Khánh Thương rất tức giận nên cô không dám làm gì, lập tức đi ra nước ngoài. Cô là 1 tay chơi chính hiệu, nên cũng không buồn lâu, cô cặp kè hết người này đến người khác. Gần đây ba cô bị bệnh nên cô phải về nước, vì không muốn bà mẹ kế tranh giành tài sản nên cô vào Liễu thị với danh xưng con gái duy nhất của Liễu Tần, thay mặt ông giải quyết mọi chuyện
Tưởng chừng như chuyện 3 năm trước đã chìm vào quá khứ, hôm đó cô đến trường kiến trúc để dự lễ tốt nghiệp của thực tập sinh và nhân tiện sẽ tuyển người có năng lực về công ty. Vừa đến nơi, đập vào mắt cô cảnh tượng mà cô không muốn thấy nhất. Ân Hạ xem vào giữa anh và cô, làm cho một người luôn cưng chiều cô đuổi cô đi ngay trong đêm, buông lời đe dọa cô, ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không cho cô. Vậy mà giờ đây cô ta vẫn được sống vui vẻ, được Khánh Thương cầu hôn, nụ cười mãn nguyện đó làm cô ta chán ghét.
- " Nếu không có cô, thì những thứ hiện tại đang là của tôi. Tôi cũng chẳng thèm tranh giành Liễu thị rách nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-nguoi-giup-viec/2630145/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.