Chiếc Maybach dừng ngay trước cổng, anh bước xuống xe, mở cửa bế cô vào nhà.
- " Em có thể tự đi mà " cô ngại ngùng nói
- " Nhưng anh không muốn, em mới khỏi bệnh còn rất mệt" anh bế cô vào nhà
Cô choàng tay qua cổ anh, ngại ngùng, đi bộ cũng có thể mệt đến ngất xỉu hay sao. Anh là lo lắng thái quá rồi
Lên đến cầu thang đã nghe thấy tiếng la hét của Liễu Ý Như. Anh không quan tâm, bế cô về phòng. Cứ để cô ta la mệt thì nghỉ.
- " Em muốn gặp cô ta" cô nhìn anh nói
- " Để làm gì, bẩn mắt " anh khó chịu đáp
- " Dù gì cũng là người sanh con cho anh, em cũng nên chào hỏi " câu nói của cô có ý ám chỉ
Anh không nói gì, chiều theo ý cô, đưa cô đến phòng Ý Như
- " Thả tôi ra, các người biết tôi là ai không, Tôn Khánh Thương mau thả em ra. …" Ý Như gào thét
Cô ta thấy cửa phòng được mở thì mừng rỡ
- " Khánh Thương anh đến thăm e…m" câu nói đang nói dở, bỗng phải nuốt vào trong
Ân Hạ mở cửa, nở một nụ cười tà mị
- " Liễu tiểu thư, thấy tôi cô thất vọng lắm sao "
- " Mày…mày…sao mày không chết luôn đi. Mày còn quay về đây làm gì" cô ta lắp bắp nói
- " Chỉ là một cái hất nhẹ, sao có thể dễ chết như vậy, hơn nữa tôi nhắc lại một lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-nguoi-giup-viec/2630117/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.