Ngồi trong quán bar, hai gương mặt sắt lạnh, đầy cao ngạo ngồi trên tầng 2 nhìn xuống bên dưới
- " Mọi chuyện vẫn ổn thỏa chứ" Tuấn Khang lên tiếng
- " Ừm, vẫn còn trong tầm kiểm soát"
- " Sao không làm nhanh gọn đi"
- " Không vội, vờn một chút mới thú vị"
Tuấn Khang và Khánh Thương cụng ly 1 cái, hai chàng trai, hai gương mặt tuấn tú, nụ cười tỏa nắng, dáng người hớp hồn những người mới gặp lần đầu. Nhưng đằng sau đó là ánh mắt băng lãnh, thâm sâu khó đoán.
Khánh Thương ngày nay bị dì Lan giáo huấn 1 trận, anh không thể phản bác lại, đành ngậm ngùi để dì Lan mắng rồi đi qua chỗ Ân Hạ ở, không thèm ở Bắc Viên. Trong lòng anh thầm nghĩ tại sao những người phụ nữ trong đời anh lại khó đối phó tới vậy, nếu là người khác thì họ đã kịp tránh anh trước khi anh xuất hiện rồi
Tuấn Khang thì đang lo cho cuộc vui này, sợ là Khánh Thương bà Ân Hạ sẽ gặp bất trắc, vì người mưu mô như Liễu Ý Như đâu dễ đối phó.
Đến nửa đêm anh mới mog về Bắc Viên. Loạng choạng lên thư phòng. Đúng như anh nghĩ, tập tài liệu biến mất. Anh nhếch môi cười khẩy, cơ hội cuối cùng của Ý Như đã hết, sau này cái tên Ý Như sẽ biến mất. Anh về phòng, cởi đồ, chốt cửa lên giường đánh 1 giấc
Sáng hôm sau, Liễu Ý Như mới vác mặt về, thấy không khí trong nhà khác thường, cô vội vàng bước vào nhà, nhìn thấy Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-nguoi-giup-viec/2630101/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.