" Aaaa...Anh cút ra ngoài cho em..."
Trình Hạo Phong đang trong phòng làm việc, anh đã ngồi trước màn hình laptop hơn hai tiếng rồi, nhưng thứ hiện diện trong tâm trí anh lại là vóc dáng trần trụi không mảnh vải che thân của An Kỳ lúc sáng nay.
Dù đã nhiều lần anh cố gắng quên đi nhưng vẫn không thể nào xóa được mảnh ký ức đó ra khỏi đầu óc.
Bình thường một bản hợp đồng hay kế hoạch trong tập đoàn anh chỉ mất 30 phút để xem, và đưa ra kết luận vậy mà hôm nay, anh đã ngồi đây xem bảng dự án mới hơn hai tiếng rồi mà vẫn chưa biết bên trong đó ghi những gì.
Chính cái quả đồi chẳng mấy "màu mỡ" kia đã biến đầu óc anh trở nên mụ mị.
Đọc đi đọc lại đã ba lần nhưng anh không nhét được bất cứ một từ nào vào trong đại não. Cuối cùng chỉ biết bất lực ngã lưng ra sau ghế.
Giương đôi mắt trầm ổn nhìn lên trần nhà với hi vọng có thể quên đi cô nàng tiểu bạch thỏ ấy.
"Cạch"
Thừa Mạnh Quân từ bên ngoài đi vào, vì được Trình Hạo Phong tin tưởng, xem như người anh em tốt nên anh được miễn hết những lễ nghi giữa cấp dưới đối với cấp trên kể cả việc không cần phải gõ cửa trước khi vào.
Nhìn thấy nét mặt mất tập trung của Trình Hạo Phong khiến Thừa Mạnh Quân bật cười thành tiếng.
Anh thản nhiên ngồi xuống sô pha, tự rót cho mình một ly trà, đưa lên môi uống một ngụm rồi mới thong thả lên tiếng
" Ai lại có bản lĩnh khiến Trình Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984036/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.