Vẫn là căn phòng có gam màu trầm, ấm áp ấy.
Vẫn là chiếc rèm cửa màu trắng tinh khôi đang nhẹ nhàng tung bay trong làn gió sớm ban mai.
Nhưng lần này thức giấc sau một đêm dài An Kỳ không còn trong ngỡ ngàng như hai lần trước nữa mà thay vào đó là nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt kiều diễm.
Hôm nay cô mới có thời gian để ngắm nhìn thật kĩ không gian trong căn phòng này.
Gam màu trắng kem tươi sáng tạo cho người sở hữu cảm giác thoải mái, dễ chịu không bị gò bó hay áp lực sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Phía sau lớp rèm cửa mỏng có lẽ là ban công rộng rãi, cô có thể thấp thoáng nhìn thấy một bộ bàn ghế và vài chậu hoa nhỏ.
Cô có cảm giác căn phòng này cứ như là dành riêng cho mình vậy.
Tấm thân mảnh mai gượng người ngồi dậy, cơ thể vẫn còn cảm thấy khá uể oải sau cơn sốt tối qua, nhưng chút mệt mỏi này đối với cô đâu là vấn đề lớn lao gì.
Vén chiếc chăn dày ra khỏi người, An Kỳ sắp xếp chăn gối ngay ngắn rồi mới xuống giường.
Hôm nay cô không vội vội vàng vàng rời đi như lần trước nữa mà có thể thong thả từ từ vệ sinh cá nhân thật chỉnh chu trước khi đến tập đoàn, vì cô biết thời gian lúc này còn rất sớm, mặt trời vẫn chưa lên cao, nắng ấm còn chưa hong khô những giọt sương lạnh đọng lại trên lá xanh mà.
Đôi chân dài thẳng tấp sải bước đến phòng tắm rồi cửa phòng đóng sầm lại. Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984035/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.