Rất nhanh Vương Tử Tuấn đã lái xe tới.
Vốn dĩ Hứa Thanh muốn cùng nhau đi tìm một nơi nói chuyện sau đó ăn cơm, sau đó cân nhắc lại, loại chuyện này ở bên ngoài nói thì không tốt lắm, cho nên không ra ngoài, đợi cậu ta tới đây..
Tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Thanh còn chưa đứng dậy khương Hòa đã đứng dậy trước, đi qua nhìn mắt mèo.
Cô ấy đặc biệt yêu thích phát minh này, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Đây nếu là gặp phải kẻ xấu, trực tiếp có thể cầm kiếm cách cánh cửa đâm cho một nhát.
…
“Bạn của tôi, mở cửa đi.” Hứa Thanh mở miệng, đứng dậy tìm ấm nước.
“Ồ.”
Khương Hòa vẫn còn nhớ cẩu đại hộ này, liếc nhìn một cái liền mở cửa. Nhất thời Vương Tử Tuấn bọc áo khoác ngoài đi vào, đem theo một thân khí lạnh ở bên ngoài “mình nói với cậu nhé…”
Anh ta vừa tiến vào một bước, lời vẫn chưa nói xong, nghiêng đầu liền bước đi “thực ngại quá, vào nhầm nhà rồi.”
“Vào đi, cậu muốn đi đâu?” Hứa Thanh buồn bực.
“Hả?”
Vương Tử Tuấn sửng sốt, lại quay người nhìn ngó, lần này mới nhìn thấy Hứa Thanh ở bên trong cầm ấm trà.
“Cậu…Đây…Má nó! Còn tưởng rằng gõ nhầm cửa rồi!”
Anh ta bọc áo khoác ngoài một lần nữa tiến vào, lại liếc nhìn Khương Hòa một lần nữa mới cảm thấy mặt cô ấy có chút quen thuộc.
“Lần trước vừa gặp mà đã quên rồi?” Hứa Thanh vô cùng kinh ngạc liếc nhìn Khương Hòa, cô nàng này thực dễ nhận mà.
“Thế nào gọi là vừa mới? Đã qua lâu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-den-tu-ngan-nam-truoc/1808192/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.