Ta còn chưa kịp an ủi Thái Hào thì giọng nói ghê rợn ấy lại vang lên: “Các ngươi tưởng có thể thoát khỏi vòng tay của ta ư, thật không biết tự lượng sức mình mà, ha ha ha”.
“Lại là cô Cẩm Lam, chẳng phải cô đã hồn siêu phách tán rồi sao???” ta trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Bạch Mai, không ngờ thời gian trôi qua đã lâu như vậy cô vẫn còn nhớ giọng nói của ta, khá khen cho cô đấy”, vừa dứt lời Cẩm La liền không chần chừ mà cởi phăng chiếc nón vải trên đầu.
Cẩm La của hiện tại đã không còn mang dáng dấp dịu dàng, mảnh mai như làn nước của trước đây, cô ta bây giờ chắc khác gì một con quỷ xấu xí, khắp người chẳng chịt những mạch máu đen sì, đến nổi một người đã từng gặp qua rất nhiều yêu ma giả quỷ như ta cũng phải cảm thấy đáng sợ.
“Ta làm sao có thể quên được kẻ đã khiến hai chúng ta chia lìa cơ chứ, nếu chẳng phải vì sự ích kỷ của cô nói không chừng bây giờ chúng ta đã là tỷ muội tốt, chỉ tiếc là ta đã quá tin tưởng cô nên mới làm hại Thái Hào ra nông nỗi này, hôm nay ta nhất định phải thay Thái Hào đòi lại công bằng, nợ cũ nợ mới phải tính một lần với cổ”, ta dùng hết can đảm lao tới chắn trước mặt Thái Hào mà quát lớn về phía Cẩm La, sau đó lại nhanh chóng tạo một kết giới che chắn bảo vệ chàng.
Cẩm La trông chẳng có vẻ gì sợ hãi, lườm ánh mắt sắc bén hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-vap-nga-lich-kiep-cung-khong-yen/3737146/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.