Chương trước
Chương sau
Thời gian cứ thế trôi qua một cách vội vã, mới đó mà Thái Hào đã trở thành một chàng công tử khôi ngô tuấn tú, chỉ có điều chàng vẫn như một đứa trẻ ngờ nghệch, vậy mà ta cứ ngỡ chàng sẽ trở lại bình thường sau khi tìm được hai hồn, sáu phách kia. Hừ, không ngờ một hồn, một phách còn lại lại quan trọng với chàng đến vậy.

“Bạch Mai tỷ, đệ muốn xuống núi dạo chơi, đám tiểu yêu nói với đệ dưới núi có rất nhiều thứ mới lạ, lại có rất nhiều món ăn ngon mà trước giờ đệ chưa bao giờ được nếm thử. Bọn họ còn nói tỷ là người xấu, vì nếu tỷ thật sự thương đệ thì đã không giam giữ đệ ở đây lâu như vậy”.

Thái Hào lần này có vẻ đã lấy hết can đảm để nói những điều này với ta, nhìn trong ánh mắt chàng ta có thể hiểu chàng không hề trách ta, chỉ là chàng muốn được tự do.

Thế nhưng đám tiểu yêu kia cũng thật quá đáng, ta làm gì nên tội để chúng bày trò bịa đặt như thế chứ, thật tức chết đi được, ta nhất thời không kiềm chế được cơn giận trong lòng mà ngước lên trời chửi đổng, tiếng chửi đổng của ta chẳng hay cũng chỉ vừa làm rung chuyển cả một ngọn núi, đủ để đám tiểu yêu kia phải kiếp sợ mà liệu chừng.

Thái Hào thấy ta có vẻ giận dữ, nhắm chừng đã làm ta bực mình, liền tỏ vẻ hối lỗi, trên khóe mắt còn rưng rưng ngấn lệ, trông tội nghiệp vô cùng, thấy chàng như thế sao ta có thể nở lòng nào mà trách chàng cơ chứ.

“Thái Hào, chàng thật sự muốn xuống núi”, ta nhìn thẳng vào đôi mắt u buồn ngấn lệ của chàng.

Chàng nghe thấy thế trong ánh mắt như lóe lên một tia sáng hy vọng, khóe miệng cũng dần cong lên: “Bạch Mai, tỷ nói như thế là có ý gì?”

Ta mỉm cười: “Vậy mai ta dẫn chàng xuống núi dạo chơi, được chưa”

Ta vừa dứt lời, Thái Hào liền tỏ vẻ phấn khích mà ôm chầm lấy ta nhấc bổng lên không trung, đã thế còn xoay qua xoay lại mấy vòng khiến ta chóng hết mặt mày: “chỉ là xuống núi thôi mà có cần chàng phải vui như thế không?”

Kể ra cùng đã hơn 10 năm dưới dương gian ta không bước chân xuống núi để tìm hồn phách của Thái Hào, không phải ta lười biếng, càng không phải ta không dám đi, chỉ là ta sợ ta sợ nếu như ta rời khỏi chàng một lần nữa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chàng.

Lần trước lúc ta rời núi đi tìm hồn phách cho Thái Hào, cũng may người đến bắt chàng đi là lão Diêm Vương, nếu lỡ như là một tên yêu quái, ma thuật tinh thông, ta e rằng sẽ không đủ bản lĩnh để cứu chàng, cũng chính vì thế trong suốt thời gian qua ta luôn không ngừng trau dồi pháp thuật lẫn võ công, tự dặn lòng phải thật mạnh mẽ mới có thể bảo vệ cho chàng, chờ chàng tìm được đủ ba hồn, bảy vía của mình, nhất định chàng sẽ bảo vệ ngược lại ta.



Trên đường xuống núi ta không rời mắt khỏi chàng, nhìn gương mặt vui vẻ của chàng khác hẳn với lúc ở cùng ta trên núi, ta lại ngầm trách bản thân không quan tâm đến chàng, nếu biết chàng thích xuống núi đến vậy ta đã dẫn chàng xuống từ lâu không chừng lại tăng thêm tình cảm giữa ta và chàng, giờ nghĩ lại đám tiểu yêu kia nói cũng phải ta đúng là người xấu, ta dặn lòng lần này xuống núi nhất định sẽ đem ít quà về để tạ lỗi, mong chúng không để ý đến mấy lời chửi đổng của ta đêm qua.

Bọn ta đi ròng rã một ngày trời mới đến được một ngôi làng ở gần núi, nhưng điều khiến ta cảm thấy khó hiểu là cảnh tưởng ở ngôi làng này khác xa so với suy nghĩ của ta. Nếu như ta nhớ không lầm thì ngôi làng này trước đây vốn dĩ rất náo nhiệt, đêm đến đèn lồng treo khắp nơi, hai bên đường lúc nào cũng tấp nập người buôn kẻ bán.

Ấy thế mà bây giờ khung cảnh đìu hiu, nhà nhà đóng cửa kín bưng, đã thế trước cửa còn dán chẳng chịt thứ gì ta cũng không rõ, hai bên đường thì ngập ngụa rác rưởi, lâu lâu lại sặc lên mùi hôi thối khó chịu vô cùng, không gian lúc này im lặng đến đáng sợ khiến Thái Hào cũng không chịu nổi mà nép vào người ta.

“Đừng sợ, có ta bảo vệ chàng” Ta nắm chặt lấy tay chàng mà an ủi

“Không vui, không vui, đệ muốn về nhà, đệ muốn về nhà” Thái Hào thủ thỉ vào tai ta.

“Chỗ này không vui, hay chúng ta tìm một nơi nào đó nghỉ tạm, chờ trời sáng chúng ta qua làng khác sẽ có nhiều thứ để chúng ta thưởng thức, được không nào?” Ta vừa nói vừa xoa xoa hai bàn tay đang lạnh ngắt vì sợ của Thái Hào.

Sau một hồi dò tìm cuối cùng chúng ta cũng tìm được một khách điểm bỏ hoang, nhìn qua có thể thấy nơi này đã lâu không có người dừng chân, bụi bặm mạng nhện thi nhau bám khắp nơi, đối với ta việc dọn dẹp lại chỗ này không có gì khó, chỉ cần một cái phẩy tay nhẹ là cũng đủ biến nơi này thành nơi ở của vương gia quý tộc, nhưng ngẫm lại làm như vậy thì cũng hơi lố nên ta chỉ nhẹ nhàng dọn sạch sẽ nơi này để kiếm chỗ dừng chân mà thôi cũng tránh gây sự chú ý không đáng có.

“Bạch Mai tỷ, đệ đói” bụng Thái Hào lúc này đã đánh trống inh ỏi.

Ta vốn dĩ không cần ăn cũng có thể sống qua ngày, còn Thái Hào thì khác chàng dù gì cũng chỉ là một người thường nên việc cần lấp đầy cái bụng đói cũng là việc hiển nhiên.

“Thái Hào, chàng ở đây chờ ta một lát, ta sẽ đem đồ ăn về cho chàng” Thái Hào gật đầu rồi vội leo lên giường nằm ngay ngắn, còn không quên hứa với ta sẽ nằm đây ngoan ngoãn chờ ta về, chàng đúng là chẳng khác gì một đứa trẻ luôn vâng lời ta, không biết sau này nếu nhớ lại những khoảnh khắc này liệu chàng có còn ngoan ngoãn nghe lời ta như vậy nữa không đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.