Ta cứ nghĩ sau khi kết thúc hành động khiếm nhã ấy, Thái Hào sẽ chính thức thổ lộ tình cảm cùng ta. Sau đó, ta và hắn sẽ giống như trước đây lúc ở dưới dương gian kết nghĩa phu thê, chỉ khác là chúng ta sẽ sống với nhau đến răng long đầu bạc, mãi mãi hạnh phúc bên nhau, không còn phải chịu cảnh sinh ly tử biệt của người phàm mắt thịt.
Và điều quan trọng nhất vẫn là sau này bổng lộc của hắn cũng sẽ là bổng lộc của ta. Hắn đường đường là chủ nhân của nguyên một vùng, chắc chắn khối tài sản này không hề nhỏ, như vậy há chẳng phải món nợ của ta với Địa Phủ sẽ sớm được giải quyết. “Bạch Mai à, cuối cùng thì cuộc đời chó gặm này của ngươi cũng đã được soi sáng thật rồi!” Ta mừng đến mức nhảy cẫng lên như một đứa trẻ xém xíu lộn cổ xuống đất.
Lúc này ta mới sực nhớ đến món quà mà hắn tặng ta. Chết tiệt, không biết ta đã vô tâm quăng nó đi đâu mất rồi, về phòng ta nhất định phải nâng niu món quà ấy, tuyệt đối không để lạc mất nó thêm lần nào nữa.
Sau khi đưa Thái Hào về phòng nghỉ ngơi, ta về phòng mình lục lọi khắp nơi, cũng may trong lúc nóng giận ta đã không ném nó đi. Ta mở chiếc túi ấy ra bên trong quả thực là một chiếc trâm cài tóc chạm hình hoa mai trắng vô cùng tinh xảo, chiếc trâm cài tóc này không phải là chiếc trâm mà ta đã thấy trong giấc mơ đêm đó ư, cũng là chiếc trâm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-vap-nga-lich-kiep-cung-khong-yen/3490487/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.