Trong gương, hình ảnh một người nam nhân trẻ với mái tóc đã điểm bạc, trên gương mặt lạnh lùng ấy chằng chịt những vết sẹo do thương tích gây nên, con mắt bên trái dường như đã bị mù lòa chỉ thấy đã được bịt kín, hắn đang khóc như một đứa trẻ vừa bị mẫu thân đánh đòn sau những trò quậy phá. Đôi mắt hắn lúc này đỏ au, sưng húp cứ như thế hắn đã khóc như thế từ rất lâu rồi.
Trên tay hắn cầm hai miếng ngọc bội hình hoa mai đã được ghép lại thành một. “Đây không phải là miếng ngọc bội mà trước đây Bạch Thái Hào đã tặng cho Lý Thanh Mai ư, hắn một nữa nàng ấy một nửa, không lẽ người nam nhân này chính là Bạch Thái Hào” Ta khẽ giật mình.
Thái Hào thần quân, đa tạ ngài đã cho ta cơ hội xem lại những hình ảnh quý giá này. Đây đúng là thứ mà ta cần tìm, không ngờ hôm nay lại được ngài dâng đến tận tay, thật không uổng công ta chờ đợi bấy lâu nay.
Bầu trời lúc này bắt đầu đổ cơn mưa lớn, hắn vẫn ngồi yên ở đấy bên cạnh mộ nàng, co ro ngồi ôm lấy tấm bia mộ đã phủ rêu phong của nàng, nước mắt đã hòa chung với cơn mưa tự lúc nào. Ta cũng không biết hắn có còn khóc nổi nữa không, chỉ thấy hắn giống như người vô hồn, hướng con mắt còn lại nhìn về phía xa xăm, trong miệng còn lẩm bẩm điều gì đó nhưng do tiếng mưa quá ồn khiến ta không tài nào nghe thấy. Nhưng cho dù hắn nói gì với nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-vap-nga-lich-kiep-cung-khong-yen/3490486/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.