Ngọc lắc mạnh đầu, cô cảm thấy đầu óc mình mơ hồ, rối loạn. Có lẽ cô bị bệnh rồi cũng nên. Ngọc cầm tay Sao Kim hỏi thêm lần nữa: “Em chắc chắn rằng ba người vẫn luôn đi với nhau, không hề tách rời chứ?”
Sao Kim gật đầu khẳng định thêm lần nữa: “Vâng ạ. Có chuyện gì không chị?”
Ngọc đưa tay lên ôm đầu, không lẽ cô đã gặp quỷ. Lúc nãy hai người đàn ông kia ở trong khoảng cách gần như vậy, cô không thể nào nhìn nhầm được, huống hồ gương mặt của anh Choi Won Kyung rất đặt biệt. Nhưng nếu không phải anh Choi Won Kyung thì tốt, Ngọc phở phào nhẹ nhõm, cảm giác bớt sợ hơn. Ngọc nói: “Chắc tại chị đói thôi, chúng ta đi kiếm cái gì ăn đi.”
“Vâng ạ. Để em gọi anh Gi Gi.”
Bốn người cùng ghé vào một quán ăn nhỏ ấm cúng ở gần đó. Ngọc cúi đầu ăn như hổ đói, nhưng rồi cô chợt nhận ra có cái gì đó không đúng. Sao Kim lơ đễnh ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, còn hai người đàn ông ngồi đối diện cô đang mải mê trò chuyện với nhau, dường như Gi Gi quên mất Sao Kim rồi. Ánh mắt anh Choi Won Kyung nhìn Gi Gi là cả một trời dịu dàng, ấm áp.
Ngọc khẽ khều Sao Kim, hỏi nhỏ: “Em có cảm thấy gì không?”
Sao Kim bĩu môi gật đầu, cảm thấy vô cùng ấm ức. Xa nhau ba tháng trời mới được gặp lại nhau, vậy mà Gi Gi chỉ lo tiếp bạn, cô giận rồi.
Ngọc thì thầm vào tai Sao Kim: “Cái bóng đèn này công suất quá lớn, chị không giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-nhat-duoc-idol/1095099/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.