Ngọc xách mấy cái túi hàng mới mua được lững thững lê bước đi vào một công viên kế bên trung tâm thương mại. Suốt mấy tiếng đồng hồ đi dạo quanh nhìn ngó và mua sắm, đôi chân cô mỏi nhừ. Ngọc ngồi xuống một ghế đá khuất sau một gốc cây lớn, cởi giày ra xoa bóp đôi chân sưng phồng. Thật là mệt quá đi! Ngọc khẽ than thầm trong bụng. Giờ này trong công viên vắng người dạo chơi, nơi góc Ngọc đang ngồi lại yên tĩnh, Ngọc dựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Chẳng biết thiếp đi trong bao lâu, bỗng Ngọc giật mình vì có tiếng cãi nhau của hai người đàn ông.
Một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Tôi cảnh cáo ông, không được đi theo tôi nữa. Tôi không có người ba như ông.”
Giọng người đàn ông kia run run cầu xin: “Con à, hãy tha thứ cho ba. Mọi tội lỗi gì thì ba cũng đã trả hết rồi, hơn nữa ba cũng đã nhận tội lỗi thay con, ở tù giùm con.”
Giọng của người đàn ông kia càng thêm lạnh lẽo như tiếng vọng về từ địa ngục: “Ông im miệng. Ông cần gì ở tôi? Tiền phải không? Đây, ông cầm lấy rồi cút đi cho khuất mắt tôi.”
Sao giọng nói này nghe quen quá vậy, Ngọc hé mắt khẽ thò đầu ra nhìn thử. Một gương mặt hung ác với vết thẹo chạy dài như chia đôi gương mặt hiện ra trước mắt cô khiến cô hoảng sợ đưa tay lên bịt miệng mình lại. Là anh Choi Won Kyung và một ông bác tóc hoa râm, cũng may là họ không nhìn thấy cô. Ngọc thu mình lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-nhat-duoc-idol/1095098/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.