Từng giây từng phút trôi qua ngày càng khó khăn, tôi dần chìm vào trong nỗi sợ hãi mơ hồ. Trong nỗi sợ hãi ấy, tôi thấy nhịp tim hắn ngừng đập, các bác sỹ liên tục kích tim nhưng không thành công. Trong nỗi sợ hãy ấy tôi lại thấy hắn mỉm cười, nói rằng tôi hãy sống với hạnh phúc tôi mới có. Hắn nói sẽ đến một nơi thật xa, bảo tôi không phải lo, nơi ấy chỉ có tiếng cười thôi, không có nỗi buồn.
Trái tim thổn thức, khi cánh cửa cấp cứu mở ra, tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Bác trai và bác gái đứng dậy, tôi phản ứng còn nhanh hơn, nắm lấy tay bác sỹ hỏi chỉ mong biết ngay được kết quả.
" Bác sỹ... anh ấy? " Như thấy được sự lo lắng của tôi và mọi người bác sỹ hắng giọng.
" Tạm thời thì anh ấy đã qua cơn nguy kịch, có điều... "
" Có điều...? ". Bác trai hỏi.
Thấy được sự hoang mang trong ánh mắt tôi, bác sỹ tiếp tục.
" Anh ấy sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, vì cú va đập khá mạnh. Nhưng chỉ là tạm thời, nếu gia đình cố gắng vẫn có thể hồi phục. "
Đúng rồi, ít nhất cũng không sao. Trí nhớ có thể hồi phục, tôi tự nhủ bản thân như vậy.
Một lát sau hắn được chuyển tới phòng hồi sức. Nhìn thấy hắn quấn dải băng trắng trên đầu, lồng ngực tôi bỗng đau thắt, xót xa. Hắn bệnh nhưng vẫn mang vẻ cuốn hút đến lạ, hắn nhắm mắt giống như đang có một giấc mộng đẹp.
Tôi ngồi lại bên cạnh hắn, cố mỉm cười. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326415/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.