Tôi ngồi đó, lặng im. Không phải không muốn nói mà là không thể nói gì.
" Từ ngày con đi, khi nào rảnh rỗi nó lại qua nhà ăn cơm với chúng ta. "
" Nó nói rằng đừng nói với con những chuyện đã xảy ra, cứ để con hận nó như vậy. Nó không muốn con đánh mất đi hạnh phúc mới mà con vừa có. "
Cả người tôi run rẩy, thì ra tôi đã trách nhầm người, thì ra...
" Nó yêu con, thật sự rất yêu con... "
Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên hai gò, mặn đắng. Hắn có cảm giác giống tôi không? Mỗi đêm có trần trọc, mỗi đêm có thương nhớ một hình bóng?
Cảm giác chia xót từ đáy lòng vọng lại, thì ra hắn vẫn luôn chờ đợi.
Đầu óc tôi mơ hồ như muốn nổ tung, mọi chuyện diễn ra trong bốn năm, hận hắn trong bốn năm cuối cùng chỉ cần dùng bốn phút để hoá giải.
Yêu và hận, càng hận càng yêu.
Liệu hắn yêu tôi đến nhường nào? Đến bây giờ tôi mới hiểu được. Càng hiểu lý do hắn uống rượu? Tiểu Vũ... anh buồn đến vậy sao?
Phải rồi, sao mà không buồn cho được khi thấy người phụ nữ mà mình yêu thương, đợi chờ bao lâu nay trở thành người phụ nữ của người khác. Tôi làm vậy trước mặt hắn có phải rất quá đáng không. Vậy còn Kha Lam và hắn?
" Mẹ... muộn rồi, mẹ đi ngủ đi. "
Chắc bà cũng biết tôi muốn ở một mình, lặng lẽ ra khỏi phòng.
Tôi nhìn sấp tài liệu ở bệnh viện, trong đó có danh thiếp của hắn. Tôi lúc tìm, cuối cùng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326414/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.