"Vừa về hôm qua, tại tôi nhớ gia đình thôi. "
Tôi cũng chẳng thấy rõ biểu hiện trên khuôn mặt hắn là gì nữa, có lẽ tận sâu trong đáy mắt ẩn chứa niềm vui nào đó. Mà tôi cũng chẳng rõ nữa...
Hắn lại hỏi tiếp: " Cuộc sống bây giờ ổn chứ? "
Ổn ư? Ổn lắm, vì một người như anh mà tôi rất ổn.
" Ừ, cũng tạm được. "
Hắn lại lên tiếng giọng có vẻ vui hơn lúc nãy: " Em ra lấy vài quyển sách về mà tham khảo, chuẩn bị mai thực tập ' cho tốt ' ".
Lại là thầy trò một lần nữa à! Tôi nhếch mép, vui đây!
Tôi ra kệ lấy sách, nhưng mà không hiểu sao hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi vừa thẹn vừa nhớ.
" Cộc cộc " - Tiếng học cửa vang lên xé rách bầu không khí ắng.
" Mời vào! " hắn nói.
Tôi vừa mải tìm sách mãi cho đến khi người đó nói:
" Tôi đến bàn với giáo sư về việc cung cấp thức ăn sạch cho bệnh viện. "
Nghe cái giọng nói ấy quả là quen thật, ai nhỉ?
" Mời ngồi! " Lúc đó Thượng Quân Ngôn mới để hết để ý đến tôi.
Tôi quay ra nhìn thì ra người đó là Thành Minh Quang.
Ồ trùng hợp thật đấy nhỉ?
Minh Quang cũng đưa mắt ra chỗ tôi, ngạc nhiên hỏi:
" Ơ, Như Linh thì ra em là thực tập sinh của giáo sư đây à? "
Tôi nở một nụ cười ngọt ngào, có lẽ mấy năm gần đây rồi tôi chưa cười như thế.
" Dạ vâng."
Thượng Quân Ngôn mặt còn ngạc nhiên hơn chúng tôi, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326407/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.