Cái chết của Khánh cũng tác động đến rất nhiều người và làm họ thay đổi.
Bố Già sau khi biết về cái chết của Khánh thì cũng đã quyết định thú nhận thật sự với vợ về căn bệnh lãnh cảm giả của mình, vì anh sợ lỡ như mình không thể có dịp nói ra thì sao. Tối đó, về nhà anh ấp úng, khó nhọc nói ra hết với vợ về việc mình không phải mắc bệnh lãnh cảm, về việc tại sao thời gian qua anh không còn mặn nồng với việc chăn gối vợ chồng. Chị chăm chú lắng nghe và kiên nhẫn nghe anh giải thích hết mọi việc. Bố Già nói xong không dám nhìn vào mặt vợ để xem thái độ của chị ra sao, cho đến khi nghe thấy chị thở phào nhẹ nhõm nói:
- May quá, thì ra là vậy.
Bố Già ngạc nhiên liền ngước lên nhìn vợ:
- Sao lại may?
Vợ anh mới nhẹ nhàng giải thích:
- Sao giờ ông mới nói với tôi chuyện này, tôi thà chấp nhận ông là người vô tính còn đỡ hơn là lo sợ ông chán tôi. Thời gian này tôi cứ tưởng ông chán tôi rồi, có nhân tình ở ngoài nên mới giả vờ lãnh cảm để khỏi chung đụng với tôi. Ông có biết là tôi sợ lắm không, thêm mấy bà hàng xóm to nhỏ, rỉ tai về việc chồng các bả ngoại tình nữa càng làm tôi đoán già đoán non. Mỗi lần ông đi ra ngoài là tôi phải phái mấy đứa nhỏ theo theo dõi. Còn nghe các bà bạn mách nước, trên báo dạy cách giữ chồng như thế nào là tôi liền làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gioi-tinh-thu-tu/3271743/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.