Lâm Gia_
Lâm Hải đang ngồi luyện viết thư pháp
Bên cạnh, La Bích Ngọc ân cần đút trái cây cho ông, ánh mắt thấp thoáng sự đăm chiêu
“Ông này, tôi đang nghĩ đến chuyện tìm đối tượng kết hôn cho Minh Viễn nhà mình. Ông thấy sao?” – Bà ngập ngừng hỏi
Ông Lâm khẽ dừng bút, liếc bà một cái rồi bình thản trả lời
“Tùy bà, nhưng tôi nghĩ con nó lớn rồi, cũng nên hỏi xem ý nó thế nào. Biết đâu nó đã có người trong lòng"
La Bích Ngọc lắc đầu, giọng chắc nịch
“Ông yên tâm, con trai tôi, tôi hiểu. Nó chưa thích ai đâu”
Ông chỉ “ừ” một tiếng, tiếp tục viết chữ, không có ý kiến
“Tôi thấy con gái của nhà họ Trần cũng tuổi tác tương xứng với Minh Viễn
Hai nhà mình lại thân thiết, ghép đôi như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
“Con gái của lão Trần à?” – Ông Lâm ngước lên, thoáng suy nghĩ
“Đúng rồi! Ông thấy sao?”
“Bà hỏi tôi cũng chẳng để làm gì. Quan trọng là Minh Viễn có đồng ý hay không thôi”
La Bích Ngọc gật gù đồng tình, nhưng vẫn giữ ý định của mình
“Được rồi, chuyện này cứ để tôi lo. Ông cứ yên tâm"
“Được, tùy bà” – Ông Lâm thở dài, tập trung trở lại với thư pháp của mình
Hôm nay, Lục Phong cố tình về sớm để nấu bữa tối, chuộc lỗi với Lâm Hân Nghiên vì hôm qua không về nhà ăn cơm với cô
Đúng 5 giờ, bàn ăn đã được bày biện xong. Anh cầm điện thoại lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3742860/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.