Chơi được vài ván game, Lâm Minh Viễn nhìn đồng hồ, đã hơn 9 rưỡi
Anh tháo tai nghe, xách balo ra thanh toán tiền rồi chuẩn bị ra về
Diệp Sương nhìn thấy anh sắp đi ra, vội đứng dậy, chỉnh lại tóc và quần áo, rồi giả vờ đi lên
Cô cười tươi, vỗ vai anh:
“Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi”
Lâm Minh Viễn nhìn cô, hơi ngạc nhiên:
“Cô làm việc ở quán net này à?”
“À, tôi làm thêm ở đây”
Lâm Minh Viễn không hiểu từ bao giờ mà cô gái này luôn xuất hiện trong những tình huống trùng hợp như vậy
“Cậu ngày nào cũng đến đây chơi game sao?”
“Thỉnh thoảng thôi, tôi không nghiện game không chơi liên tục”
Diệp Sương nói rồi cười khẽ, gật đầu hiểu.
“Vậy giờ cậu về nhà sao?”
“Tôi phải báo cáo với cô sao?”
Lâm Minh Viễn liếc nhìn cô, thấy cô hơi ngượng ngùng, không biết phải nói gì tiếp. Anh thấy biểu cảm đó có chút thú vị
“Nhà cô ở đâu?”
“A... vào con hẻm kia là tới nhà tôi rồi”
“Vậy tôi đi trước”
“Ừ, tạm biệt”
Diệp Sương đưa tay vẫy vẫy chào anh, Lâm Minh Viễn chỉ gật đầu rồi bước ra vỉa hè bắt taxi. Đợi đến khi chiếc taxi khuất bóng, Diệp Sương với khuôn mặt vui vẻ đi về nhà
Về đến nhà
Lâm Minh Viễn về đến Lâm Gia, đã là 9 rưỡi. Anh bước vào nhà, chỉ thấy mẹ mình đang ngồi xem tivi
“Mẹ, con mới về”
Nghe tiếng anh, bà vội vàng chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3737272/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.